Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 750:




CHƯƠNG 750

Mà lần này chủ tịch Mạnh cũng vậy.

Cô không khỏi cảm thán, chủ tịch Mạnh và bà Mạnh quả nhiên là vợ chồng có khác, nồi nào úp vung nấy, nói không chừng còn là bà Mạnh biết cô sẽ không bỏ qua cho Mạnh San, nên mới đặc biệt bảo chủ tịch Mạnh tự mình tìm đến cô.

Có điều bà ta tưởng chủ tịch Mạnh đến đây thì cô sẽ bỏ qua cho Mạnh San sao?

Hừ, thật đúng là mơ mộng hão huyền, Cố Việt Bân đến cô còn không quan tâm, huống chỉ là một nhà họ Mạnh còn kém hơn Thiên Thịnh!

“Tổng giám đốc Bạch, cô có muốn gặp không?” Thư ký Đồng nhìn Bạch Dương hỏi.

Bạch Dương cúi đầu, tiếp tục xử lý văn kiện, giọng nói trong trẻo lạnh lùng đáp: “Không gặp, bảo bọn họ về đi.”

“Vâng.” Đồng khê gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Bạch Dương cũng xử lý xong đống văn kiện kia, sau đó đứng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất, hoạt động cần cổ và cổ tay.

Bỗng nhiên, cô nhìn thấy dưới tòa nhà cách đó không xa có mấy chiếc xe van, đỗ ở trước cửa tập đoàn.

Cửa xe mở ra, một đám cả trai lẫn gái vác micro và máy ảnh, chạy như điên đến cửa tập đoàn.

Tư thế kia, giống như ngửi thấy mùi típ báo giật gân, có vẻ vô cùng hưng phấn.

Bạch Dương nhíu mày đẹp, không rõ đã xảy ra chuyện gì lại khiến cánh truyền thông hưng phấn chạy tới Thiên Thịnh như vậy.

Trong lòng cô, loáng thoáng có chút bất an.

Bạch Dương thở sâu, áp chế cảm giác bất an kia xuống, sau đó xoay người về trước bàn làm việc, cầm máy bàn gọi điện thoại đến văn phòng của Đồng Khê.

“Tổng giám đốc Bạch, cô có gì muốn căn dặn ạ?” Thư ký Đồng cung kính cất lời.

Bạch Dương mấp máy đôi môi đỏ mọng: “Vừa rồi tôi nhìn thấy một đám †ruyền thông đến Thiên Thịnh, hiện tại đã ở đại sảnh, cô đi hỏi thăm xem…”

Còn chưa nói xong, chuông điện thoại của cô đã vang lên.

Bạch Dương thoáng nhìn qua là Lục Khởi gọi tới, cô cầm di động, nói với Đồng Khê một câu: “Cô chờ tôi một lát.”

“Vâng.” Đồng Khê gật đầu.

Bạch Dương đặt máy bàn xuống, ngón †ay ấn nút nghe, nhận điện thoại của Lục Khởi: “A lô, A Khởi.”

“Bảo bối, có phải chỗ của em có rất nhiều truyền thông đến không?” Giọng nói lo lắng của Lục Khởi truyền đến tai cô.

Điều này cũng khiến cảm giác bất an trước đó của Bạch Dương trào dâng lần nữa.

Cô năm chặt điện thoại gật đầu: “Vâng, đến tầm hai mươi mấy người đó, A Khởi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải anh biết gì không?”

Lục Khởi tỏ vẻ phẫn nộ nói: “Còn không phải tại Cố Tử Yên kia sao, nửa tiếng sau, cô ta sẽ có động thái trên nền tảng mạng xã hội của mình, nói cô ta bị người ta bắt nạt, tất cả do một tay em bày ra, thế nên mới khiến đám truyền thông mò tới tìm em đó.”

“Cái gì?” Sắc mặt Bạch Dương thoáng thay đổi: “Cố Tử Yên cô ta dám nói vậy sao?”

“Đúng vậy, khiến anh tức chết rồi, anh chỉ hận hiện tại không thể đến xé xác cô †a, con bà nó, chưa từng thấy người phụ nữ nào không biết xấu hổ như vậy!” Lục Khởi lớn tiếng mắng chửi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.