Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 732:




CHƯƠNG 732

“Cô thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu vậy?” Lương Triết khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô cho người tung loại hình ảnh như vậy ở cửa sổ sát đất nhà chị tôi, đã cấu thành tội cố ý đe dọa rồi đấy”

“Không phải… cố ý đe dọa cái gì chứ, tôi đâu có đe dọa cô ta, tôi chỉ dọa cô ta một chút thôi, sao có thể phạm tội được? Cùng lắm là trò đùa quái ác thôi mà!” Mạnh San hoảng loạn không ngừng nói.

Bạch Dương nhìn thấy cô ta như vậy, trong lòng đương nhiên hiểu, quả thật người phụ nữ này không phải giả vờ, là thật sự không hiểu loại hình vi này là phạm tội.

Đã từng thấy người thiếu kiến thức luật pháp, nhưng chưa từng thấy người mù luật pháp như vậy!

Bạch Dương dùng vẻ mặt không cứu được nhìn Mạnh San: “Cảnh sát, làm phiền anh nói cho cô ta biết, rốt cuộc cô ta có phạm tội hay không!”

“Được thôi.” Anh cảnh sát từ nãy đến giờ vẫn không nói gì gật đầu, đi lên một bước: “Cô Mạnh, cô quả thật là phạm tội cố ý đe dọa. Nếu như cô chỉ cho người thả hình ảnh lên cửa sổ sát đất của cô Bạch một lần thì còn có thể nói là trò đùa quái ác, nhưng liên tục mấy lần thì lại khác. Cô cố ý, hơn nữa còn có mục đích mang tính chất dọa người.”

“Đúng vậy, hơn nữa còn là nửa đêm, chắc chắn đại đa số mọi người vào nửa đêm mà lại nhìn thấy cửa sổ sát đất của mình xuất hiện một đầu lâu đều rất dễ bị dọa xảy ra chuyện, nhẹ một chút có thể là ngã xuống đất, nghiêm trọng hơn một chút rất có thể chính bị dọa đến nổi rối loạn tâm thần!” Lương Triết nhìn Mạnh San chằm chằm, ánh mắt nhìn cô ta giống như nhìn vật chết vậy.

Phó Kình Hiên nhìn thoáng qua bụng dưới của Bạch Dương, cũng mở miệng theo: “Hơn nữa Bạch Dương mang thai rồi, chuyện hù dọa đáng sợ của cô còn có thể khiến cô ấy sanh non, hậu quả như vậy cô có chịu nổi trách nhiệm không?”

Đó là con của anh, Bạch Dương có thể lựa chọn không cần, nhưng những người khác không có tư cách quyết định chuyện bỏ hay giữ con anh.

Mạnh San nên vui mừng khi đứa trẻ không có việc gì, bằng không thì anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nhà họ Mạnh.

Có điều bây giờ Bạch Dương cũng không có phá bỏ đứa nhỏ, cô dự tính giữ lại rồi sao?

Nghĩ đến đây, trong lòng Phó Kình Hiên nhất thời dâng lên một tia vui mừng và mong đợi.

Mong đợi đứa con của bọn họ được sinh ra, nhất định sẽ rất dễ thương.

Quan trọng nhất là, có lẽ cô sẽ nể tình đứa nhỏ mà tha thứ cho anh, tái hợp với anhI “Tôi không phải, tôi không có!” Mạnh San bỗng nhiên lắc đầu dữ dội, lui về sau, trên mặt tràn đầy sợ hãi: “Tôi chỉ đơn giản là muốn dọa cô ta mà thôi, không có nghĩ tới chuyện làm cho cô ta rối loạn tinh thần cô ấy hay là sanh non gì cả. Hơn nữa, không phải bây giờ cô ta vẫn ổn sao?”

Mạnh San chỉ vào Bạch Dương: ‘Mấy người xem, cô ta không hề có chuyện gì cả, cho nên mấy người dựa vào cái gì mà nói tôi phạm tội cố ý đe dọa chứ!”

Lương Triết nhíu mày, vừa định nói chuyện.

Bạch Dương nở nụ cười mỉa mai, mở miệng trước: “Trên đời này luôn có những người nắm bắt cơ hội, cho rằng người bị hại không xảy ra chuyện gì thì cảm thấy mình không sai. Nhưng đáng tiếc quá, tôi không làm như vậy. Sĩ quan cảnh sát, cô ta sẽ phải chịu trừng phạt gì?”

Anh cảnh sát suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Thật ra vừa rồi cô ấy có câu nói đúng, †uy rằng cô ấy phạm tội cố ý đe dọa, nhưng cô Bạch đây cũng không xảy ra chuyện gì, cho nên hình phạt của cô ấy sẽ không quá nghiêm trọng, sẽ không bị ngồi tù, nhưng bị giam giữ giáo dục. Về chuyện phải giam giữ bao lâu thì còn phải chờ cấp trên thông báo.

Phó Kình Hiên nghe đến đây, híp mắt lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Bạch Dương khẽ gật đầu: “Được, vậy giam cô ta lại trước, có kết quả rồi thì thông báo cho tôi biết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.