CHƯƠNG 692
Đương nhiên, phải nói Phó Kình Hiên hiện giờ không giống Tiểu Trọng, Phó Kình Hiên của sáu năm trước thì khá giống.
Khi cô quen biết Tiểu Trọng, cô còn chưa đến mười hai tuổi, mới vừa lên cấp hai, có một lần, em gái mà mẹ kế sinh làm vỡ bình hoa, sau đó em gái kia cáo trạng trước, nói bình hoa là cô đập nát, mẹ kế thừa dịp ba không có nhà đã tát cô một cái, cô đau lòng nhốt mình vào phòng, sau đó viết lại chuyện này vào bình, thả ra ngoài.
Nhưng mà không bao lâu đã có tin nhắn nhắc tên cô, có người trả lời thư của cô, người kia chính là Tiểu Trọng, cũng ở một khắc kia, cô và Tiểu Trọng trở thành bạn qua thư của nhau.
Tính cách của Tiểu Trọng rất dịu dàng, nhưng lại hiểu biết sâu rộng, giống như không có gì là anh không biết, anh sẽ giải đáp những câu hỏi khó giúp cô, cũng sẽ kiên nhẫn dẫn đường cho cô khi cô suy sụp, thậm chí còn giúp cô nghĩ rất nhiều cách đối phó với mẹ kế độc ác, có thể nói, cô có thể lớn lên dưới bàn tay độc ác của mẹ kế có một nửa công lao là nhờ Tiểu Trọng.
Khi học cấp ba, cô đã thích Phó Kình Hiên ngay từ cái nhìn đầu tiên, bèn đi tìm hiểu Phó Kình Hiên, càng tìm hiểu càng thấy tính cách của Phó Kình Hiên và Triểu Trọng giống nhau, đều là người dịu dàng, lúc ấy cô không khỏi nghĩ, Phó Kình Hiên và Tiểu Trọng giống nhau, vậy nếu cô ở bên Phó Kình Hiên thì liệu Phó Kình Hiên có đối xử với cô như Tiểu Trọng đối xử với cô không.
Vì thế cô còn tự mình hỏi Tiểu Trọng vấn đề này, đương nhiên khi cô hỏi cô cũng không nói người mình thích là ai, chỉ nói là một đàn anh đã tốt nghiệp từ lâu, muốn Tiểu Trọng cho cô một đáp án khẳng định, nếu đáp án của Tiểu Trọng và cô không khác nhau nhiều, vậy thì cô sẽ cố lấy dũng khí đi thổ lộ với Phó Kình Hiên, người tiếp quản tập đoàn Phó Thị, năm đó anh đang học năm hai.
Năm ấy sau khi cô hỏi Tiểu Trọng, Trọng gửi thư trả lời cô không đúng thời gian như trước, bình thường cứ cuối tuần cô sẽ nhận được thư, nhưng lần này sau nửa tháng mới nhận được, trong thư, Tiểu Trọng không trả lời vấn đề cô đã hỏi mà đưa ra đề nghị muốn gặp mặt, nói là có chuyện rất quan trọng, muốn tự mình đối mặt nói với cô, cũng để lại một dãy số điện thoại trong thư, nói cô lưu nó lại.
Cô lưu lại rồi gọi qua, Tiểu Trọng nghe máy, nhưng dường như anh bị bệnh, giọng nói rất nhẹ, thậm chí là thều thào, anh nói cho cô thời gian và địa chỉ gặp mặt, cô chợt nghe thấy bên anh có bác sĩ nói nên vào phòng phẫu thuật, lúc sau điện thoại bị cúp máy.
Một tháng sau, thời gian hẹn nhau đã đến, cô đi đến nơi Tiểu Trọng hẹn gặp, chuẩn bị gặp mặt anh, nhưng không ngờ rằng cô chờ từ giữa trưa đến tận khi trời tối cũng không đợi được Tiểu Trọng, trong lúc đó, cô có gọi điện thoại cho anh nhưng không gọi được, cô thất vọng trở về ký túc xá, nhưng buổi sáng ngày hôm sau, Tiểu Trọng gửi tin nhắn đến cho cô, nói cô sau này không cần liên lạc với anh nữa.
Đây là dấu chấm hết cho toàn bộ quá trình quen biết giữa cô và Tiểu Trọng từ đó tới giờ, nghịch lý hơn là Tiểu Trọng và người cô thầm mến lúc ấy lại là một người, Phó Kình Hiên!
“Em nói đúng, quả thật anh và Tiểu Trọng trước kia không có gì giống nhau.”
Phó Kình Hiên cụp mắt.
Bởi vì tác dụng của thôi miên yếu đi, làm cho anh dần nhớ ra dáng vẻ trước kia của mình.
Nhưng anh hiểu rõ, cho dù anh đã thoát khỏi thôi miên, nhưng người trải qua chém giết, âm mưu quỷ kế trên thương trường như anh đã không thể quay về dáng vẻ như trước nữa.
“Được rồi, nói những lời này có ích lợi gì đâu, cho dù anh là Tiểu Trọng thì sao, có liên quan gì với việc anh nói yêu tôi đâu?”
Bạch Dương thở dâu, áp chế cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, cô nói với giọng điệu trong trẻo lạnh lùng.
“Đương nhiên là có!” Đôi môi Phó Kình Hiên khẽ giật, anh nói: “Anh đã yêu Phong Diệp từ rất nhiều năm trước, ngay cả chính anh cũng không dám tin anh lại yêu một người bạn qua thư, yêu một cô gái mình chưa từng gặp, chính là em, Bạch Dương!”
“Từ từ!” Bạch Dương vội vàng ra hiệu dừng lại: “Anh nói anh đã yêu tôi từ rất lâu trước đây, cũng chính là là Phong Diệp tôi?”
“Phải!” Phó Kình Hiên gật đầu.
Bạch Dương nở nụ cười, giọng nói chứa vài phần mỉa mai: “Anh nghĩ tôi sẽ tin à? Sáu năm trước anh ở bên Cố Tử Yên, chứng tỏ…”