Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 594:




CHƯƠNG 594

“ồ” Lương Triết nghe lời, buông cô ra, cậu cúi đầu nhìn vào cổ cô, ánh mắt khó hiểu: “Chị, chuyện chị mang thai là như thế nào?”

Câu hỏi này cậu vốn đã muốn hỏi lúc ở †rong phòng bao riêng rồi.

Nhưng lúc đó, cô còn đang chăm chú nghe cuộc đối thoại của Lâm Diệc Hàng và Cố Tử Yên, cậu không tiện làm phiền, nên mới nhịn tới bây giờ.

Bạch Dương sờ sờ vào bụng, mặc nhiên nói: “Một đêm hoang đường mà thôi.”

“Vậy ba của đứa bé là…”

“Chị cũng không biết.” Bạch Dương xoa mi tâm nói.

Ánh mắt Lương Triết khẽ sáng lên: “Vừa nãy trong phòng riêng, Cố Tử Yên hai lần nhắc đến việc phải bỏ đi đứa bé trong bụng chị, không lẽ nào, đứa bé là của Phó Kình Hiên?”

Bạch Dương ngẩn người, sau đó phì cười, lắc đầu: “Sao có thể chứ, nếu là Phó Kình Hiên lý nào chị lại không biết cơ chứ?

Có thể Cố Tử Yên cho rằng đứa bé là con của chị và Phó Kình Hiên trước lúc ly hôn.

Cô ta sợ chị lấy đứa bé này làm cái cớ để quay trở lại bên cạnh Phó kình Hiên, nên mới tìm trăm ngàn cách để bỏ đi đứa bé.”

Dù gì thì cũng đâu có ai biết được cô và phó Kình Hlên lúc chưa ly hôn cũng không phát sinh bất cứ quan hệ nào, cô tin rằng Phó Kình hiên cũng sẽ không nói điều này cho Cố Tử Yên biết.

Cô cũng không mấy ngạc nhiên việc làm sao Cố Tử Yên biết được cô có thai, có thể là lúc Trình Minh Viễn nói cho Phó Kình Hiên vô tình bị Cố Tử Yên nghe được, hoặc cũng có thể là Phó Kình Hiên nói cho cô ta biết, thế nào đi nữa cũng chỉ có mấy nguyên nhân này thôi.

“Chị, vậy chị định giữ lại đứa bé này không?” Lương Triết nắm chặt bàn tay hỏi.

Bạch Dương lắc đầu: “Đương nhiên là không rồi, đợi chị bớt bận rộn sẽ đi ra nước ngoài làm phẫu thuật.”

Cô không dám làm trong nước, nên chỉ có thể đi nước ngoài.

Cô không tin tay Cố Tử Yên dài đến mức có thể với tới tận nước ngoài!

Lương Triết nghe thấy Bạch Dương không định giữ lại đứa bé mới thả lỏng bàn †ay, mỉm cười.

Cũng ngay lúc này ở trong bệnh viện.

Phó Kình Hiên mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt ngồi tựa vào đầu giường, trợ lý Trương đứng bên cạnh báo cáo tình hình tai nạn xe tối qua.

“Anh nói tai nạn tối qua là có người cố tình làm sao?” Phó Kình Hiên ho vài tiếng, khuôn mặt tuấn tú không có chút huyết sắc, u ám khiến người khác phải sợ hãi.

Trợ lý Trương nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, theo như video giám sát cung cấp bởi bộ phận quản lý giao thông thì từ lúc anh rời khỏi buổi tiệc, chiếc xe đó đã luôn theo sát phía sau anh cho tới khi đi vào Vịnh Tiên Thủy thì chiếc xe đó mới †ăng tốc vượt qua anh. Sau đó nó quay đầu lại đâm vào anh, nhưng mà chiếc xe đó không tốt bằng xe của Sếp Phó nên bị đâm hỏng cả phần đầu xe, lái xe chết ngay tại chỗ.

“Chết rồi sao?” Vẻ mặt Phó Kình Hiên đông cứng lại.

Trợ lý Trương gật đầu: “Vâng, theo như kiểm định của pháp y, mặc dù lái xe bị thương rất nặng, nhưng nguyên nhân chính dẫn đến cái chết là do bị đột tử. Pháp y tìm thấy chất kích thích có nồng độ cao trong dạ dày, tôi đoán lái xe đã dùng chất kích thích để tăng thêm lòng can đảm”

“Vậy à?” Phó Kình Hiên bĩu môi: “Tra ra nguyên nhân lái xe kia đâm vào tôi rồi chứ?”

“Tôi điều tra rồi, lái xe là một người bình thường, không có ân oán gì với anh hết, cho nên tôi nghĩ lái xe chỉ là một con cờ bị người ta mua chuộc để đâm anh. Hung thủ thật sự là một người khác, nhưng tiếc là lái xe đã chết nên tôi không có cách nào hỏi được hung thủ thật sự từ chỗ người lái xe”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.