CHƯƠNG 538
Anh ta cũng lao tới, cùng Lục Khởi kéo Lâm Diệc Hàng ra.
Lục Khởi còn nắm chặt nắm đấm, đánh về phía mặt Lâm Diệc Hàng.
Mà Trình Minh Viễn lại chắn trước mặt Bạch Dương, bày ra tư thế bảo vệ, che chắn cẩn thận cho cô.
Aml Lâm Diệc Hàng bị Lục Khởi đánh ngã xuống đất, phát ra một tiếng động lớn, kính mắt cũng bay ra, rơi bên cạnh.
Lục Khởi thấy vậy vẫn không dừng tay, bước tới nắm lấy cổ áo của Lâm Diệc Hàng, nhấc nửa người anh ta lên, cơn giận như thiêu đốt nói: “Thật giỏi cho một thằng nhã nhặn lại bại hoại như mày. Mày còn dám bắt nạt bảo bối. Hay cho mày là bác sĩ lại không có chút đạo đức nghề nghiệp nào, còn ra tay với cả bệnh nhân. Xem tao có đánh chết mày không.”
Anh ta lại giơ nắm đấm lên, muốn đánh tiếp.
“Dừng tay!” Bạch Dương đột nhiên đẩy Trình Minh Viễn trước mặt ra, lớn tiếng ngăn cản.
Nắm đấm của Lục Khởi chỉ còn cách mặt Lâm Diệc Hàng có mấy centimet, nghe cô nói vậy thì lập tức ngừng lại.
Anh ta nhìn về phía Bạch Dương với vẻ không thể tin nổi: “Bảo bối? Anh ta bắt nạt em, em còn tha thứ cho anh ta sao?”
Bạch Dương khẽ day giữa hai chân mày: “Anh Khởi, em biết anh vì em, nhưng anh ra †ay quá nặng, chẳng may anh đánh người †a nguy hiểm tới tính mạng…”
“Anh ta bị vậy cũng là đáng đời!” Trình Minh Viễn nói.
Lục Khởi rất tán thành câu nói này.
Bạch Dương lắc đầu: “Nhưng anh ta là bác sĩ. Nếu anh đánh cho anh ta bị thương, những người bệnh sắp làm phẫu thuật sẽ phải thế nào?”
Một câu này là hỏi cả Lục Khởi và Trình Minh Viễn.
Đúng vậy, cho dù Lâm Diệc Hàng đáng đánh, nhưng những bệnh nhân kia vô tội.
Chẳng may Lâm Diệc Hàng bị thương, người bệnh kia qua đời vì không thể kịp thời làm phẫu thuật, vậy chẳng phải là bọn họ gián tiếp hại chết sao?
Lục Khởi nghĩ vậy, cho dù không cam †âm cũng chỉ có thể thả Lâm Diệc Hàng ra.
Anh ta ném mạnh Lâm Diệc Hàng xuống đất, hừ lạnh nói: “Lần này tao tạm thời bỏ qua cho mày, nếu có lần sau nữa, hừ!”
Anh ta không nói câu tiếp theo nhưng mọi người đều hiểu ý.
Lâm Diệc Hàng nằm trên mặt đất, ho khan vài cái dữ dội, đột nhiên cười.
Ba người Bạch Dương nghe được tiếng cười của anh ta, chỉ cảm thấy khó hiểu.
Trình Minh Viễn nhíu mày hỏi: “Anh cười cái gì?”
Lâm Diệc Hàng nhặt cái kính bị gấy một gọng trên mặt đất lên đeo tạm, sau đó đứng lên, sờ má trái bị đánh sưng vù, ánh mắt sáng rực nhìn Bạch Dương: “Cô quả nhiên… vẫn thiện lương như vậy. Quả nhiên người lương thiện như cô mới là thiên sứ trong lòng tôi.”
Anh ta đã nói mà. Lúc anh ta mười tuổi, thiên sứ của anh ta có thể không sợ nguy hiểm mà cứu anh ta.
Người lương thiện như vậy, sau khi lớn lên làm sao lại thay đổi chứ.
Bạch Dương nhìn Lâm Diệc Hàng đặc biệt hưng phấn, chỉ cảm thấy không được †ự nhiên, môi đôi hồng mím lại nói: “Anh nói vậy, rốt cuộc có ý gì?”
Lục Khởi và Trình Minh Viễn liếc nhìn nhau, cũng nhận ra sự nghỉ ngờ trong mắt đối phương. Rõ ràng bọn họ đều không hiểu ý của Lâm Diệc Hàng.
Lâm Diệc Hàng mấp máy môi, vừa muốn nói thì điện thoại lại đổ chuông.