Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 509:




CHƯƠNG 509

Cô chống tay đứng dậy rồi dìu Phó Kình Hiên cùng giám đốc, mỗi người một bên, đưa anh ngồi lên ghế sofa trong nhà hàng.

“Anh thế nào rồi?” Thấy Phó Kình Hiên cau chặt lông mày, sắc mặt tái nhợt, Bạch Dương lo lắng hỏi.

Phó Kình Hiên thấy cô lo lắng cho mình như vậy, trong lòng ấm áp, anh khàn giọng đáp: “Tôi không sao.”

Bạch Dương nhìn chân anh rồi đột nhiên ngồi xổm xuống, cởi giày rồi lại cởi tất cho anh.

“Cô…” Động tác của cô quá nhanh khiến Phó Kình Hiên không kịp ngăn cản, chỉ ngơ ngác nhìn cô.

“Cô cái gì mà cô, anh nhìn xem chân anh thế nào rồi, còn nói không sao?” Bạch Dương nhìn bàn chân anh sưng vù, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Đây là lần thứ mấy anh cứu cô mà bị thương rồi?

Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ lại phải dây dưa không rõ với anh.

Giám đốc nhìn chân của Phó Kình Hiên mà giật mình: “Trời ơi, sao lại sưng to thế này!”

Đậu Đậu mãi mới ngừng khóc, lúc này lại bắt đầu khóc tiếp.

Cậu nhìn Phó Kình Hiên đầy áy náy: “Xin lỗi chú Phó, cháu xin lỗi…”

Cậu đã hại chú Phó, là cậu nhất định đòi phải lấy được Gundam nên mới khiến chú ấy bị thương.

Cậu là một đứa bé hư.

“Được rồi, đừng khóc nữa, chú chỉ bị thương nhẹ thôi.” Phó Kình Hiên bị tiếng khóc của Đậu Đậu làm cho nhức đầu, anh day đầu mày, cất giọng trầm thấp.

Bạch Dương vuốt tóc Đậu Đậu: “Đậu Đậu ngoan, chú Phó không trách cháu đâu, vậy nên cháu hãy nghe lời chú Phó, đừng khóc nữa nhé.”

“Thật sao ạ?” Đậu Đậu hít hít mũi, nước mắt lưng tròng nhìn cô: “Chú Phó thật sự không trách cháu sao?”

Bạch Dương nhìn Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên đáp: “Chú chưa đến mức phải so đo với một đứa trẻ.”

Cậu nhóc này vẫn coi như có lương tâm, biết anh tham gia hoạt động này nên mới bị thương.

Nhưng anh cũng biết chuyện mình bị thương không thể hoàn toàn trách Đậu Đậu, dù sao cũng không ai biết sẽ đột ngột xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế này.

“Cháu nghe thấy chưa? Chú Phó đã nói sẽ không trách cháu rồi, đừng khóc nữa nhé.” Bạch Dương lau nước mắt cho Đậu Đậu.

“Vâng.” Đậu Đậu gật đầu lia lịa.

Mặc dù giám đốc thắc mắc tại sao đứa bé này lại gọi ba mình là chú, nhưng cũng không nghĩ nhiều mà gấp gáp nói: “Tôi vừa gọi bác sĩ rồi, chắc đang trên đường tới, hai người đợi một lát nhé, bác sĩ sẽ tới nhanh thôi.”

“Vậy thì tốt, nhưng ông giục họ tới nhanh đi, chân anh ấy càng lúc càng sưng †o rồi” Bạch Dương chỉ vào chân Phó Kình Hiên.

Giám đốc gật đầu: “Được, tôi đi ngay.”

Sau khi giám đốc đi chưa lâu, trợ lý Trương chạy tới nhìn Phó Kình Hiên vội vàng hỏi: “Tổng giám đốc Phó, anh không sao chứ?”

Anh ta đang hút thuốc bên ngoài, nghe thấy người từ trong nhà hàng chạy ra nói gia đình số năm gặp chuyện nên vội vàng vứt điếu thuốc chạy vào.

Phó Kình Hiên mím môi, hờ hững nói: “Tôi không sao, nhưng cậu điều tra xem tấm gỗ đó là sự cố ngoài ý muốn hay do con người tạo thành.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.