Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 466:




CHƯƠNG 466

Khi Phó Kình Hiên thấy tin nhắn cuối cùng của anh đã được gửi đi, không thấy bên kia trả lời thì không khỏi có chút mệt mỏi.

Anh rất muốn đứng trước mặt cô mà nói với cô rằng có thể đừng cứng đầu như vậy được không.

Đương nhiên là không được, như vậy thân phận của anh sẽ lập tức bị bại lộ.

“Trương Trình.” Phó Kình Hiên cau mày hô lên một tiếng.

Trợ lý Trương đẩy cửa bước vào: “Sếp Phó, có căn dặn gì không?”

“Tới bên phía ngân hàng hỏi một chút, Thiên Thịnh đã vay bao nhiêu tiền.” Phó Kình Hiên mở miệng.

Trợ lý Trương mặc dù rất ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi thêm mà gật đầu đáp: “Vâng.”

Bên kia, không bao lâu sau khi Bạch Dương đặt điện thoại xuống, Thư ký Đồng quay lại trên tay cầm thêm một tấm thiệp mời: “Sếp Bạch, đây là thiệp mời của nhà họ Lý.”

“Thiệp mời gì?” Bạch Dương ngẩng đầu lên, cầm lấy tấm thiệp mời vàng đen mà Đồng Khê đưa cho.

Đồng Khê trả lời: ‘Đó là thiệp mời cho buổi đấu giá từ thiện. Nhà họ Lý là thế gia từ thiện nổi tiếng ở Hải Thành, gần mấy năm nay vẫn rất quan tâm đến việc bảo vệ động vật hoang dã, vì vậy tất cả số tiền đấu giá trong buổi đấu giá từ thiện này sẽ được sử dụng cho việc bảo hộ động vật hoang dã. “

“Thì ra là như vậy.” Bạch Dương gật đầu, biểu thị rằng cô đã hiểu.

Đồng Khê nhìn cô: ‘Sếp Bạch, chị định đi không? Nếu chị đi thì tôi có thể sắp xếp lại lịch trình cho ngày hôm đó.”

“Đương nhiên là tôi phải đi rồi, mặt mũi của nhà họ Lý không thể không nể, nhưng †ôi nhớ rằng trong buổi đấu giá từ thiện, tất cả những người được mời đều phải quyên góp vật phẩm đấu giá, đúng không?” Bạch Dương hỏi.

Đồng Khuê gật đầu: “Đúng vậy.”

Bạch Dương xoa xoa thái dương: “Xem ra tôi phải nghĩ nên quyên tặng cái gì đó mới được.”

“Sếp Bạch không phải lo lắng quá.

Trong một cuộc đấu giá như thế này, những người được mời thường sẽ tặng một số đồ trang sức hoặc một số đồ cổ nào đó.”

Bạch Dương mỉm cười: “Tôi hiểu rồi, khi đến thời điểm đó tôi sẽ tặng trang sức mà.

Ngoài ra, ngày mai cô có thời gian không?

Đi cùng tôi để chọn một bộ lễ phục đi?”

Ngày mai là chủ nhật, tôi không có việc nên vừa lúc có thể đi mua sắm.

Tuy nhiên, Đồng Khê lắc đầu xin lỗi: “Tôi xin lỗi, Sếp Bạch à, ngày mai mẹ tôi đã sắp xếp cho tôi một buổi xem mắt rồi.”

Ánh mắt của cô ảm đạm cười khổ.

Rõ ràng là không muốn đi xem mắt mà.

Bạch Dương thấy vậy, nghĩ ngợi rồi nói: “Hay là thì cô nói với dì là ngày mai phải tăng ca rồi?”

“Không được, mấy lần trước tôi lấy cớ tăng ca để từ chối, lần này mẹ tôi nói nếu phải tăng ca nữa thì đi từ chức đi, vậy nên tôi mới phải đi” Đồng Khê khế thở dài.

Bạch Dương nghe thấy vậy, cũng không biết nên giúp cô thế nào nữa.

Đồng Khê hơi cúi đầu chào: “Sếp Bạch, nếu không có việc gì nữa thì tôi xin phép được ra ngoài trước.”

“Đi đi” Bạch Dương cười gật đầu.

Sau khi Đồng Khê rời đi, cô đóng thư mời lại, cất vào ngăn kéo, tiếp tục xử lý tài liệu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.