Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 431:




CHƯƠNG 431

“Em biết rồi, em xin lỗi Kình Hiên, sau này em sẽ không thế nữa.” Bạch Dương thất vọng cúi đầu.

Phó Kình Hiên nhẹ nhàng ôm cô ta: “Biết là tốt rồi, em yên tâm đi, ở vị trí hợp tác khác anh sẽ dành cho Tổng giám đốc Cố một chút ưu đãi.”

“Vâng, cảm ơn anh Kình Hiên, Kình Hiên anh thật là tốt.” Tử Yên nhón chân lên, vui vẻ hôn lên mặt anh một cái.

Phó Kình Hiên nhíu mày lại theo bản năng, sau đó nhân lúc Tử Yên cúi đầu xuống, anh giơ tay lên lau mặt.

Lau xong, anh lên tiếng hỏi: “Đúng rồi Tử Yên, lần trước ở biệt thự đua ngựa của Tổng giám đốc Trần, anh có nói với em chuyện khám bác sĩ tâm lý, em có còn nhớ không?”

“Nhớ ạ.” Tử Yên gật đầu.

“Em có nhớ là tốt rồi, bác sĩ Steve đang trên đường tới Hải Thành rồi, có lẽ ngày mai là có thể đến nơi, ngày mai anh sẽ đưa em đi gặp ông ấy.” Phó Kình Hiên nói.

Con ngươi trong mắt Tử Yên co lại, trong lòng cô ta bắt đầu hoảng lên: “Anh tìm bác sĩ rồi sao?”

“Đúng vậy.” Phó Kình Hiên đáp lại.

Tử Yên nghe thấy câu trả lời của anh thì chỉ cảm thấy cơn giận xông thẳng lên não.

Cô ta thở sâu, cố gắng đè nén cơn giận xuống, sau đó ngước đôi mắt mang theo sự chất vấn lên nhìn Phó Kình Hiên: “Anh tìm bác sĩ sao lại không nói với em, anh tìm lúc nào?”

“Ngay buổi sáng ngày hôm sau sau khi em đồng ý đi khám bác sĩ tâm lý, anh đã giao cho trợ lý Trương đi sắp xếp.” Phó Kình Hiên thấy Tử Yên càng lúc càng căng thẳng, hơi nheo mắt lại: “Em đang sợ đi gặp bác sĩ sao?”

Trong lòng Tử Yên lộp bộp một cái, cô ta lập tức biết mình đã phản ứng quá khích, khiến anh nghỉ ngờ.

Cô ta nhéo lòng bàn tay, vội vã điều chỉnh lại trạng thái, lắc đầu trả lời: “Đâu có, không phải em sợ, em chỉ lo lắng thôi.”

“Lo lắng cái gì?” Phó Kình Hiên vẫn nhìn cô ta.

Tử Yên làm ra vẻ rất buồn rầu: “Lo bác sĩ sẽ nhốt em lại, em từng xem trên TV, trên đó bác sĩ sẽ nhốt người bị nhân cách phân liệt vào một phòng riêng, Kình Hiên, có phải em cũng sẽ bị nhốt không?”

Cô ta túm lấy tay áo của anh.

Anh bỏ đi sự nghi ngờ trong lòng, xoa tóc cô ta: “Không đâu, trên TV đều là giả cả, bác sĩ sẽ chỉ chậm rãi khuyên bảo em, sẽ không bắt em làm cái gì khác.”

“Thật sao?” Tử Yên nhìn anh với vẻ không mấy yên tâm.

Phó Kình Hiên gật đầu: “Thật mà, em yên tâm đi.”

“Vâng, Kình Hiên đã nói thế rồi thì em yên tâm, Kình Hiên, em vào nhà vệ sinh một lát.” Tử Yên buông tay áo anh ra, giả bộ yên tâm mỉm cười.

Phó Kình Hiên gật đầu: “Em đi đi”

Tử Yên xoay người, đi về phía nhà vệ sinh.

Sau khi vào nhà vệ sinh, cô ta đóng cửa lại, khuôn mặt trở nên u ám đáng sợ.

Cô ta ngồi trên nắp bồn cầu, lấy điện thoại ra gọi điện thoại đi.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, Lâm Diệc Hàng vừa mới phẫu thuật xong, giọng nói xen lẫn chút mệt mỏi truyền tới: “Tử Yên, cô tìm tôi à?”

“Diệc Hàng, tôi cần anh giúp đỡ.” Tử Yên nắm chặt điện thoại, nhẹ giọng nói.

Mắt kính của Lâm Diệc Hàng phản xạ lại chút tia sáng: “Giúp gì thế, là chuyện Bạch Dương có thai sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.