CHƯƠNG 364
“Được.” Cố Tử Yên gật đầu, thút tha thút thít quay về phòng mình ở bên cạnh.
Phó Kình Hiên ngẩng đầu nhìn lên trên tầng, sau đó đi lên tầng.
“Phó Kình Duy, ra đây!” Anh đứng trước cửa phòng của Phó Kình Duy, gõ cửa với vẻ mặt vô cảm.
Phó Kình Duy mở cửa ra, vừa nhìn thấy anh, trong mắt đã lập tức lộ vẻ chột dạ nhưng nhanh chóng biến mất, ngáp một cái, giả vờ rất buồn ngủ: “Anh, có chuyện gì vậy?”
“Tử Yên bị đánh, em có tham dự không?” Đôi mắt thâm thúy của Phó Kình Hiên nhìn chằm chằm vào Phó Kình Duy.
Bản thân Phó Kình Duy là người không biết cách che giấu, vừa bị ánh mắt sắc bén của Phó Kình Hiên nhìn tới, lại lập tức lòi ra, ấp a ấp úng nói không ra lời.
Vẻ mặt Phó Kình Hiên thâm trầm: “Em giỏi thật đấy, còn làm ra được loại chuyện như vậy.”
“Đáng đời cô ta, ai bảo cô ta hại chị Bạch Dương.” Phó Kình Duy lầm bầm.
Phó Kình Hiên nhíu mày: “Cho nên bọn em đánh cô ấy vì chuyện ban ngày à?”
“Đúng thì sao chứ?” Phó Kình Duy nói nhỏ.
Phó Kình Hiên lạnh lùng nhìn cậu ta một lúc: “Ba tháng tới, anh sẽ không cho em một đồng tiêu vặt nào hết, em cố gắng tự kiểm điểm đi.”
Phó Kình Hiên nói xong, không để ý tới tiếng kêu rên của Phó Kình Duy, lại đi tới gõ cửa phòng của Trình Minh Viễn.
Tất cả đám người ở tầng ba đều nhanh chóng đi ra, đứng trong hành lang nhốn nháo náo nhiệt.
Mọi người liếc nhìn nhau, đều biết Phó Kình Hiên tới làm gì. Chắc Cố Tử Yên tỉnh lại đã mách tội, cho nên Phó Kình Hiên tới tìm bọn họ để hỏi tội.
“Em nói này Kình Hiên, bây giờ hơn nửa đêm, anh không ngủ lại gọi bọn em dậy làm gì vậy?” Trình Minh Viễn vươn vai một cái, dựa vào bên khung cửa, lười biếng hỏi.
“Đúng vậy, anh có bệnh à?” Lục Khởi cũng bĩu môi nói.
Bạch Dương cũng dựa vào bên khung cửa, mắt khép hờ như đang ngủ.
Phó Kình Hiên nhìn cô hai giây, nhớ tới giấc mơ của mình vừa nãy, màu mắt tối lại rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt, lạnh lùng nói: “Các người tính giải thích thế nào về chuyện Tử Yên bị đánh?”
“Cái gì? Cố Tử Yên bị đánh à?” Lục Khởi lập tức tỏ ra rất kinh ngạc, sau đó vỗ tay cười: “Tốt quá, ai làm thế? Làm tốt như vậy, tôi phải tặng cờ thưởng cho người đó mới được.”
“Phụt.” Bạch Dương bật cười, nhưng mắt vẫn không mở ra.
Phó Kình Duy sa sầm mặt có vẻ khó coi: “Anh tính giả ngốc à?”
“Chúng tôi giả ngốc gì chứ?” Lục Khởi giang tay ra: “Sao vậy, chẳng lẽ Tổng giám đốc Phó nghi ngờ chúng tôi đánh Cố Tử Yên à?”
“Tôi nhìn sắc mặt của Tổng giám đốc Phó, dường như nghĩ vậy đấy.” Trần Thi Hàm ngáp một cái, nói.
“Kình Hiên, anh làm vậy là không đúng rồi. Bọn em vẫn luôn ở trong phòng ngủ, sao có thể đi đánh Cố Tử Yên được. Lại nói, bọn em tự nhiên đi đánh cô ta làm gì?” Trình Minh Viễn cũng có vẻ rất buồn ngủ.
Phó Kình Hiên thấy mấy người này không thừa nhận, môi mỏng mím lại có phần lạnh lùng: “Phó Kình Duy đã thừa nhận, các người còn muốn ngụy biện?”
“Không phải, cậu ta thừa nhận là chuyện của cậu ta, liên quan gì tới chúng tôi. Chúng tôi chưa từng làm, sao phải thừa nhận?” Lục Khởi nói, còn ngầm trừng mắt với Phó Kình Duy.