Phó Kình Hiên nhìn ánh mắt lạnh lùng của cô, chân mày nhíu lại, trong lòng rất phiền não.
Anh không thích cô nhìn anh với ánh mắt như vậy.
Nhưng anh lại không thể giải thích được vì sao mình không thích.
“Đúng vậy, anh có chứng cứ gì chứng minh Cố Tử Yên bị đánh là do chúng tôi trả thù cô ta không?” Lục Khởi khoanh tay trước ngực cũng nói.
“Vết thương trên người tôi chính là chứng cứ.
” Lúc này, giọng nói của Cố Tử Yên vọng đến.
Mọi người nhìn lại.
Cố Tử Yên đã tắm rửa xong, thay bộ quần áo khác rồi đi lên đây.
Mọi người thấy từng vết bầm tím trên mặt cô ta, không nhịn được lại cười ha ha.
Gương mặt Cố Tử Yên lúc xanh lúc trắng, rất khó coi: “Các người cười cái gì?”
“Không có gì, chúng tôi chắc chắn không phải cười mặt cô Cố giống một đầu heo ha ha ha.
” Trình Minh Viễn ôm bụng, cười ra nước mắt.
Người khác nghe được lời này lại cười phá lên.
Mặc dù Bạch Dương không cười khoa trương như bọn họ, nhưng khóe miệng và đôi mắt cong lên, cũng cho thấy tâm trạng tốt của cô lúc này.
“Các người… Các người…” Cố Tử Yên nhục nhã nhào vào trong lòng Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, bọn họ thật quá đáng!”
Phó Kình Duy lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, quát khẽ: “Tất cả câm miệng lại!”
Mọi người bất giác ngừng cười.
“Xin lỗi nhé Kình Hiên, cô Cố thật sự khụ khụ… Cho nên bọn em mới không nhịn được.
” Trình Minh Viễn khoát tay, xấu hổ nói, nhưng trong mắt lại không hề ngượng ngùng.
Lục Khởi cũng lên tiếng: “Cô Cố nói vết thương này của cô chính là chứng cứ chứng minh chúng tôi đánh cô, đúng không?”
“Không sai.
” Cố Tử Yên rời khỏi vòng tay của Phó Kình Hiên, liên tục gật đầu.
Bạch Dương cười lạnh: “Cô Cố thứ lỗi cho tôi nói thẳng, vết thương của cô không thể xem là chứng cứ được.
”
Ban ngày cô ta bị rắn cắn, nhưng từ lúc cô ta tỉnh lại, anh không những không quan tâm lấy một câu, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô ta.
Làm sao cô ta có thể chịu được việc này.
“Không có.
” Phó Kình Hiên húp canh, trả lời với giọng lạnh nhạt.
Cố Tử Yên nghe giọng nói lạnh lẽo của anh, trong càng cảm thấy không đúng.
Cô ta cắn môi, miễn cưỡng nở nụ cười: “Thật sự không phải là tâm trạng không tốt ư, em thấy anh…”
“Được rồi, ăn cơm đi.
” Phó Kình Hiên cắt ngang lời cô ta, trong giọng nói không kiên nhẫn lắm.
Mắt Cố Tử Yên lập tức đỏ lên.
Người ở bàn bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đều nhỏ giọng cười.
Cố Tử Yên biết bọn họ đang cười cô ta, tức giận đến nhăn mặt, nhưng lại không thể trút giận, cảm giác này thật không hề dễ chịu chút nào.
Rất nhanh Phó Kình Hiên đã ăn xong, nhã nhặn lau miệng, sau đó đứng dậy rời khỏi nhà hàng.
Cố Tử Yên mới chỉ ăn một nửa, thấy anh không chờ mình mà đi mất, cũng không muốn ăn nữa, buông đũa đuổi theo.
.