Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1532:




CHƯƠNG 1532

Cô ta nhìn theo phương hướng Bạch Dương rời đi bằng cặp mắt oán độc nham hiểm tột độ, trong lòng thầm thề, đợi khi cô †a về nước, cô ta nhất định phải cướp lại †ất cả mọi thứ thuộc về Bạch Dương.

Không chỉ thế, cô ta còn muốn Bạch Dương phải nếm trải hết mọi đau khổ tuyệt vọng ở trên đời này.

Nếu không, cô ta khó có thể trút mối hận trong lòng!

Bên kia, Bạch Dương ra khỏi toilet và đi tới sảnh lớn của buổi tiệc.

Cô mới vừa tiến vào sảnh lớn thì đã thấy một bóng người vội vàng chạy ra.

“Phó Kình Hiên?” Bạch Dương nhìn thấy người đàn ông đang chạy tới thì vội vàng mở miệng gọi.

Nghe tiếng của cô, chân Phó Kình Hiên khựng lại.

Bạch Dương nhíu mày: “Anh chạy đi đâu thế? Anh đã quên chân của anh…”

Cô còn chưa nói xong thì một cánh tay đã vươn tới kéo cô vào trong ngực, ôm chặt lấy cô, hỏi cô bằng giọng khàn khàn: “Em đi đâu đấy?”

Bạch Dương nghe ra sự lo lắng và gấp gáp trong giọng điệu của anh, hai mắt hơi mở lớn, ngoan ngoãn trả lời: “Tôi đi toilet.”

“Sao lại đi lâu như vậy?” Phó Kình Hiên hơi buông lỏng cô ra một chút, cúi đầu nhìn cô: “Tôi quay lại tìm em, đợi em gần hai mươi phút, em thật sự chỉ đi toilet thôi sao?”

“Tất nhiên.” Bạch Dương gật đầu: “Anh cho rằng tôi đi đâu?”

“Tôi còn tưởng em biến mất bất ngờ như vậy là do đã xảy ra chuyện.” Vẻ mặt của Phó Kình Hiên vừa nghiêm túc vừa căng thẳng, anh nói: “Giống như mấy lần trước em bất ngờ biến mất, đợi khi tôi tìm thấy em thì em đã xảy ra chuyện rồi. Thế nên Bạch Dương, sau này đừng tự tiện rời đi, dù muốn đi cũng phải báo với tôi một tiếng được không? Em không biết lúc tôi không †ìm thấy em thì lòng lo lắng thế nào đâu, lo em gặp chuyện không may!”

Anh không thể chịu nổi khi nghe tin cô gặp nạn, trái tim của anh không chịu nổi kích thích lớn như vậy.

Vì vậy bây giờ anh rất sợ, mình chưa kịp thay tim thì đã bị kích thích mất mạng rồi.

Đến lúc đó, anh lại phải bỏ rơi cô một lần nữa.

Thế nên anh tuyệt đối sẽ không để cô xảy ra chuyện một lần nào nữa, trước khi anh thay trái tim, anh nhất định không thể bị kích thích, anh muốn sống tiếp, anh muốn sống cả đời với cô.

Nghe thấy sự lo lắng và nôn nóng trong giọng điệu của anh, Bạch Dương thấy như có dòng nước ấm chảy qua trong lòng, cô khẽ nở nụ cười: “Xin lỗi, đã làm anh lo lắng rÕi.

Cô giơ tay mình lên đưa ra sau lưng anh và vỗ nhẹ hai cái, trấn an cảm xúc của anh.

Phó Kình Hiên dần dần bình tĩnh lại: ‘Nếu sau này đi lâu như vậy thì nhất định phải nói với tôi một tiếng.”

Anh nhẹ nhàng thả cô ra, một tay vuốt ve mặt cô, nhìn cô dặn dò.

Bạch Dương thấy biểu cảm nghiêm túc của anh thì vô thức gật đầu: “Được.”

Thấy cô đồng ý, lúc này Phó Kình Hiên mới hài lòng giãn đôi mày vẫn nhíu chặt ra: “Em còn làm gì nữa không?”

“Hết rồi.” Bạch Dương lắc đầu.

Cô đến đây, ngoài tham gia lễ đính hôn của bạn ra thì chính là vì bàn bạc quyền thu mua.

Giờ cô đã hoàn thành cả hai chuyện này rồi, nên tất nhiên không còn việc gì nữa.

“Vậy chúng ta về thôi.” Phó Kình Hiên nâng tay lên nhìn đồng hồ.

Hiện giờ đã sắp đến rạng sáng.

Bạch Dương đã muốn quay về từ sớm, nghe anh nói vậy thì tất nhiên gật đầu và đáp: ‘Được, về thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.