Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1495:




CHƯƠNG 1495

Nhìn thấy Lý Thất đang ngồi ở chỗ cách cô ba bàn, quay lưng về phía cô, trong tay cô †a cầm điện thoại, đang gọi điện thoại cho người nào đó.

“Mẹ, mẹ nói cái gì? Mẹ muốn làm giám định thận cho ba?” Cố Mạn Tình đột nhiên cao giọng.

Nghe được lời này, Bạch Dương không nhịn được mà nhướng mày.

Không ngờ bà Cố lại muốn làm giám định thận, muốn xem thận của mình có hợp với thận của Cố Việt Bân không.

Phải công nhận, bọn họ quả thật rất yêu thương nhau đấy.

“Mẹ, con cũng phải làm sao?” Cố Mạn Tình cắn môi dưới, thấp thỏm hỏi.

Cũng không biết bà Cố ở đầu bên kia điện thoại nói gì với cô ta mà biểu cảm trên mặt cô ta lập tức thả lỏng, khẽ thở phào: “Là vậy ạ? Con biết rồi, con lập tức trở về đây.

Vâng, tạm biệt mẹ!”

Nghe hết toàn bộ lời nói của cô ta, Bạch Dương bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm, khóe miệng nhếch lên cười mỉa.

Cô nghe được rất rõ, Lý Thất không có ý định giám định thận vì Cố Việt Bân.

Nếu không thì ngay từ đầu Lý Thất đã không hỏi bà Cố bằng giọng điệu căng thẳng như vậy.

Có lẽ sau đấy bà Cố đã nói gì đó, ý bảo Lý Thất không cần làm giám định, lúc ấy Lý Thất rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm.

Cho nên bởi vậy mới có thể thấy được, Lý Thất hoàn toàn không muốn hy sinh thận của mình để cứu Cố Việt Bân.

Tuy cách làm cùng lựa chọn của Lý Thất chưa thể nói là sai, nhưng đối với đôi vợ chồng Cố Việt Bân thì điều này chắc chắn sẽ làm bọn họ lạnh lòng.

Xưa này chẳng có người con nào hiểu thảo trước giường bệnh, chờ tới khi Cố Việt Bân thật sự đi đến bước phải thay thận, nói không chừng Lý Thất thật sự sẽ bị bắt phải đi làm giám định.

Đến lúc đó nếu Lý Thất không muốn, nhà họ Cố chắc chắn sẽ có trò hay để xem.

Đang nghĩ đến đây thì bên cạnh cô đột nhiên xuất hiện một người.

Cố Mạn Tình cúi đầu nhìn Bạch Dương, †rong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Cô Bạch?”

Ôi chao, bị phát hiện rồi!

Bạch Dương đặt tách cà phê xuống, thản nhiên lạnh nhạt ngẩng đầu lên: “Cô Cố”

“Thật trùng hợp nha, cô Bạch cũng ở đây uống cà phê sao.” Cố Mạn Tình khoanh tay ngồi xuống đối diện cô.

Bạch Dương thấy thế, trong mắt hiện lên vẻ không vui: “Cô Cố thật đúng là không biết khách khí.”

Dĩ nhiên là Cố Mạn Tình nghe ra được Bạch Dương đang nói cô ta không mời đã ngồi. Cô ta mỉm cười, cũng không tức giận: “Tôi ngồi một chút thôi, nói với cô Bạch hai câu rồi đi ngay. Chắc không làm chậm trễ việc cô Bạch uống cà phê đâu nhỉ”

“Cô muốn nói gì?” Bạch Dương nhích người dựa về phía sau, nhìn cô ta, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh nhạt hỏi.

Cố Mạn Tình nghịch nghịch lọn tóc tỉnh xảo của mình: “Tôi muốn nói, chắc cô Bạch cũng biết chuyện Cố Tử Yên không chết đúng không?”

Bạch Dương gật đầu: “Rồi sao?”

“Ba mẹ tôi cũng biết.” Vẻ mặt Cố Mạn Tình nhăn rúm lại: “Ba tôi còn đỡ, nhưng mẹ tôi thì lại rất muốn tìm được Cố Mạn Tình. Mà tôi thì chắc chắn sẽ không cho phép Cố Mạn Tình trở về. Cho nên cô Bạch, chúng †a hợp tác nhé, thế nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.