Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1488:




CHƯƠNG 1488

Lâm Diệc Hàng không dựa vào tường nữa, anh ta rút tay ra khỏi túi áo blouse trắng, đi về phía hai người.

Đến trước mặt Phó Kình Hiên, anh ta dừng bước: “Được rồi. Tôi kiểm tra cho cậu trước đã, xem có thể tháo ra không. Cô đi đăng ký số cho cậu ta đi.”

Anh ta nhìn Bạch Dương.

Bạch Dương gật đầu: “Được rồi, tôi đi đây.”

Nói xong, cô bước ra khỏi cửa, đi đăng ký.

Lâm Diệc Hàng cầm một cái búa nhỏ chuyên dụng, gõ gõ lên thạch cao trên cánh tay trái của Phó Kình Hiên: “Thế nào?

Có cảm giác không?”

Phó Kình Hiên khẽ gật đầu: “Hơi đau.”

“Đau cũng ráng chịu.” Lâm Diệc Hàng đặt cái búa nhỏ xuống, bắt đầu cầm dụng cụ tháo thạch cao của anh.

Trong lúc đó, cánh tay của Phó Kình Hiên rất đau.

Nhưng anh lại không tỏ vẻ gì, lông mày cũng không hề nhíu lại một lần. Cứ thế im lặng nhìn thạch cao trên tay bị tháo ra từng chút một, như thể thứ bị tháo dỡ không phải trên tay anh.

Lúc này, Bạch Dương đi đăng ký số trở về.

Nghe được tiếng giày cao gót của cô, khuôn mặt vốn không có biểu cảm gì của Phó Kình Hiên lập tức hiện vẻ nhẫn nhịn, lông mày nhíu chặt, dáng vẻ giống như rất đau.

Bạch Dương thấy thế, vội vàng đặt phiếu đăng ký trong tay xuống rồi đi qua: “Anh sao rồi?”

“Đau lắm!” Phó Kình Hiên nhìn cánh tay trái của mình, khàn giọng trả lời.

Nghe anh kêu đau, Bạch Dương sốt ruột, cắn môi nói với Lâm Diệc Hàng: “Bác sĩ Lâm, anh có thể nhẹ tay một chút không?”

Hả?

Trên trán Lâm Diệc Hàng lập tức nhảy ra mấy dấu chấm hỏi.

Nhẹ tay?

Anh ta đã dùng lực tháo nhẹ nhất rồi, còn muốn nhẹ cỡ nào nữa?

Hơn nữa, anh ta là bác sĩ, anh ta hiểu rất rõ trong lúc tháo thạch cao Phó Kình Hiên sẽ đau, nhưng cũng chỉ là cảm giác đau ở cấp độ nhẹ thôi, tuyệt đối không đau dữ dội đến thế, ngay cả sắc mặt cũng thay đổi.

Cho nên anh ta không khỏi suy đoán, Phó Kình Hiên đang cố ý giả bộ đấy à?

Đang nghĩ ngợi thì Lâm Diệc Hàng chợt nghe thấy giọng nói yếu ớt của Phó Kình Hiên: “Em có thể ôm tôi không? Tôi lo lát nữa mình không chịu đựng được sẽ giãy giụa mạnh rồi đụng phải cánh tay mất.”

.. Trong mắt Lâm Diệc Hàng hoàn toàn là vẻ cạn lời.

Đau đến giấy giụa mạnh?

Có phải phụ nữ đâu, chẳng lẽ sẽ đau đến thế chắc?

Thôi được rồi. Anh ta đã hoàn toàn xác định tên này đang làm bộ làm tịch, giả vờ đau đớn để nhận lấy sự đồng cảm và quan †âm của Bạch Dương.

Lâm Diệc Hàng cụp mắt, nhìn Phó Kình Hiên bằng ánh mắt khinh bỉ.

Anh ta chưa bao giờ biết rằng, đường đường là người đứng đầu nhà họ Phó, là tổng giám đốc kiêm chủ tịch của tập đoàn Phó Thị mà lại trở nên không có giới hạn như thế.

Anh ta có nên vạch trần anh không đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.