Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1467:




Chương 1467

Ít ra thì cô Bạch cũng xuất thân là con nhà giàu, mặc dù đó chỉ là nhà giàu mới nổi.

Nhưng Vu Y Cơ lại chính là con nhà nông, xuất thân bình thường. Vì vậy khi bà ta nói bà ta coi thường gia thế của cô Bạch khiến người ta cảm thấy vô cùng khó hiểu.

“Tại sao đây lại không phải là lý do chứ!”

Vu Y Cơ chống nạnh nói: “Mẹ không thích con lấy một người mà gia thế của người đó lại kém xa nhà họ Phó chúng ta, hơn nữa lại không thể giúp đỡ gì cho con. Lấy một người phụ nữ như vậy, con sẽ bị người trong giới chê cười, con sẽ không ngóc đầu lên được đâu. Kình Hiên, mẹ thật sự coi con là con ruột, vì vậy mẹ không muốn con trải qua những gì mà ba con đã phải trải qua.

“Ý mẹ là sao?” Phó Kình Hiên nheo mắt.

Những gì ba anh đã trải qua là sao?

Năm đó ba anh đã trải qua chuyện gì?

Nhắc tới Phó Hoài, cả người Vu Y Cơ chợt thay đổi, trở nên buồn bã cô đơn.

Bà ta chống tay vịn sofa rồi ngồi xuống, hai mắt hơi thẫn thờ. Lúc này, khuôn mặt trước giờ hợm hĩnh và cay nghiệt lại trở nên hiền hòa, thậm chí còn thoáng hiện lên vẻ áy náy.

“Mười mấy năm trước, mẹ kết hôn với ba con, những gì nhận được không phải là lời chúc phúc của mọi người, mà ngược lại là sự cười nhạo của người khác. Chưa nói đến chuyện không ai trong giới tiếp nhận mẹ, mà ba con cũng trở thành trò cười của họ. Chỉ vì ông ấy cưới mẹ, cưới một người phụ nữ không có xuất thân tốt cũng chẳng có văn hóa gì, mọi mặt đều kém cỏi.”

Vu Y Cơ vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út.

Đó là chiếc nhẫn bạch kim đính kim cương, nhưng lại không hề lấp lánh. Cả chiếc nhãn trông xám xịt, có vẻ cực kỳ cũ kĩ, vừa nhìn đã biết nó được đeo rất nhiều năm rồi, hơn nữa chưa từng tháo xuống tẩy rửa.

Mà chiếc nhẫn này có hơi nhỏ một chút so với tay của bà ta, đã siết ngón áp út của Vu Y Cơ thành hai đoạn, thịt ở hai bên đã phình lên.

Dù vậy nhưng bà ta vẫn không lấy xuống.

Có thể thấy chiếc nhẫn này có ý nghĩa đặc biệt với bà ta.

Vu Y Cơ cúi đầu nhìn chiếc nhẫn cưới mà năm đó Phó Hoài đeo lên tay cho bà ta, chậm rãi nói: “Ba con vốn là người đàn ông ưu tú nhất trong giới, nhưng từ khi cưới mẹ về, người trong giới đều xa lánh ba con. Bởi vì họ cảm thấy ba con đưa mẹ bước vào giới thượng lưu là hạ thấp cấp bậc của giới này. Vì thế, họ thường xuyên giễu cợt ba con có mắt như mù, cũng hay gài bẫy để mẹ trở thành trò cười, làm mất mặt ba “

con.

Nói đến đây, Vu Y Cơ đột nhiên siết chặt bàn tay mập mạp của mình lại. Vẻ hiên hòa ban đầu cũng hiện lên chút vặn vẹo, đôi mắt đỏ ngầu.

“Những điều bên trên vẫn chưa phải là chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất là đám phụ nữ trong giới biết mẹ là kẻ thất học, cho nên bắt tay nhau bắt nạt mẹ.

Nói gì mà bảo mẹ lấy mấy hợp đồng quan trọng của Phó Thị đưa cho họ, để họ đưa cho chồng mình xem thử, xem xong sẽ hợp tác với Phó Thị. Như vậy, có thể khiến Phó Thị càng phát triển lớn mạnh hơn.”

“Mẹ đã làm thế à?” Phó Kình Hiên nhướng mày.

Vu Y Cơ gật đầu: “Ừ. Mẹ không hiểu gì hết, nhưng mẹ muốn có thể giúp đỡ ba con, muốn giống như những quý bà kia có thể trợ giúp chồng mình. Nhưng ai ngờ, sau khi mẹ làm vậy, không nhưng không giúp gì được cho ba con và Phó Thị, ngược lại còn khiến ba con đánh mất hợp đồng quan trọng, dẫn đến năm đó Phó Thị lao đao.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.