Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1448:




Chương 1448

Chưa nói đến chuyện cùng lắm cô chỉ bị trầy da cánh tay một xíu, chỉ bằng việc anh cứu cô thôi, cô cũng phải để cho anh kiểm tra trước.

Thấy Bạch Dương xụ mặt, mặt đầy vẻ không đồng ý, bờ môi mỏng Phó Kình Hiên khẽ mấp máy, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng với uy nghiêm của cô, anh vẫn ngậm miệng lại.

Lúc này Bạch Dương mới thu ánh mắt về, nhìn sang bác sĩ mặc áo blouse trắng, lễ phép cười một tiếng: “Phiền bác sĩ xem cho anh ấy trước.”

“Được.” Bác sĩ gật đầu, nhìn Phó Kình Hiên: “Tổng giám đốc Phó, mời nâng chân lên một chút.”

Phó Kình Hiên cau mày, có chút không vui.

Bạch Dương nhếch đôi môi đỏ mọng, thúc giục: “Còn ngây ra đó làm gì, còn không mau nâng chân lên. Anh mà không nâng lên thì bác sĩ làm sao xem cho anh được?”

Nói rồi, cô cứ thế cúi người xuống, ôm lấy cái chân bị thương kia của anh.

Phó Kình Hiên không ngờ cô sẽ làm như vậy, cả người bỗng nhiên cứng đờ.

Mà anh cứng đờ ra như thế khiến Bạch Dương nâng chân anh phải cố gắng hết sức, không nhịn được mà vỗ bả vai anh một cái: “Làm gì vậy, thả lỏng chút đi!”

Phó Kình Hiên như bị đánh thức, không nhịn được cong môi cười một tiếng, sau đó thả lỏng người.

Bạch Dương cảm giác được chân anh không căng như vậy nữa, cuối cùng lúc này mới nâng chân anh lên, đặt vào trên ghế sô pha: “Phiền bác sĩ ạ.”

“Được.” Bác sĩ đáp một tiếng, sau đó đi tới ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, kiểm tra vết thương cho Phó Kình Hiên.

Nhìn Phó Kình Hiên rõ ràng cực kỳ chống đối việc có người đụng vào chân mình, nhưng bởi vì Bạch Dương trấn áp nên một câu cũng không dám ho he. Trợ lý Trương không kìm được, che miệng cười trộm.

Đây chắc hẳn là viêm khí quản mà người ta hay nói đây rồi.

Dường như biết trợ lý Trương đang cười điều gì, Phó Kình Hiên híp mắt lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta.

Ngay cả người yêu cũng không có mà còn có mặt mũi đi cười tôi đây à?

“..” Sau khi trợ lý Trương hiểu ý của Phó Kình Hiên, khóe miệng khẽ run rẩy, nhất thời không cười nổi nữa, trong lòng bi thương không ngứớt.

Đúng thế, anh ta đã ba mươi nồi bánh chưng rồi mà ngay cả một cô người yêu cũng không có.

Về điểm này, anh ta quả thật quá thất bại.

Bạch Dương không biết cặp ông chủ và nhân viên kia đang thầm trêu chọc gì nhau.

Cô ngồi xuống, nhìn mắt cá chân sưng đỏ của Phó Kình Hiên, có chút lo lắng hỏi: “Bác sĩ, chân của anh ấy có nghiêm trọng không ạ?”

Bác sĩ đè lên mắt cá chân Phó Kình Hiên một cái.

Phó Kình Hiên bị đau cau mày.

Bác sĩ thấy vậy, trong lòng thầm cân nhắc rồi xoay người lấy thuốc ướp lạnh trong hòm thuốc ra lắc lắc hai cái, vừa phun lên mắt cá chân sưng đỏ của Phó Kình Hiên, vừa đáp lời: ‘Không có gì đáng ngại, chỉ là dây chẳng của tổng giám đốc Phó bị tổn thương chút thôi, qua vài ngày là có thể đi lại rồi”

Nghe thế, Bạch Dương bỗng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Phó Kình Hiên, vui vẻ cười một tiếng với anh: “Nghe chưa, bác sĩ nói qua vài ngày là anh sẽ khỏe lại.”

Phó Kình Hiên dịu dàng gật đầu: “Nghe rồi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.