Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1417:




Chương 1417

“Kiểm tra chắc chắn không dễ chút nào.”

Bạch Dương c ắn môi dưới nói.

Trước đó, cô đã nhìn thấy khuôn mặt của thi thể.

Hoàn toàn không thể nhận dạng khuôn mặt của thi thể đó, ngay cả khi Lâm Diệc Hàng dùng dấu vân tay để tìm kiếm vẫn không thể xác định được đó là ai, vì thế việc tìm ra danh tính của người chết càng lúc càng trở nên khó khăn hơn.

Đúng lúc này, một viên cảnh sát cầm một xấp tài liệu nhanh chóng chạy tới: “Đội trưởng, hồ sơ đến thăm phạm nhân Cố Tử 2/1 Yên đã được thống kê xong rồi.”

Vừa nói những nói đó xong, ánh mắt của mọi người đều rơi trên tài liệu trong tay của viên cảnh sát này.

“Đưa cho tôi.” Phó Kình Hiên sải bước chân dài đi qua cầm lấy văn kiện trước.

Bạch Dương vội vàng chạy tới, đứng ở bên cạnh anh, ghé đầu vào nhìn với anh.

Tài liệu cũng không dày, chỉ có hai trang giấy.

Trang đầu tiên có đầy đủ ghi chép đến thăm của bà Gố, thỉnh thoảng còn xen kẽ với Cố Việt Bân, không có gì đáng để điều tra.

Phó Kình Hiên lập tức lật sang trang khác, nhìn sang trang thứ hai.

Mà trang này, nội dung vẫn giống như trang đầu tiên.

Nhưng nhìn thấy vài dòng ghi chép cuối cùng ở cuối trang lại khiến Phó Kình Hiên và Bạch Dương cau mày.

“Cao Linh? Còn cả Mạnh San?” Bạch Dương ngạc nhiên: “Tại sao hai người bọn họ lại đến thăm Cố Tử Yên?”

Mà về mặt thời gian, mới chỉ xảy ra trong hai ngày này.

Phó Kình Hiên hơi nheo mắt lại: “Cảnh sát Trần, hai người này chắc chắn có vấn đề, rất có khả năng là hai người này giúp Cố Tử Yên.”

“Tôi hiểu rõ ý của tổng giám đốc Phó, lát nữa tôi sẽ cho người đưa hai người đó đến đây.” Cảnh sát Trần nhận lấy tài liệu anh đưa, nói.

Phó Kình Hiên ừ một tiếng, sau đó lại nhìn về phía nhân viên cảnh sát vừa rồi: “Có camera ghi lại cảnh mấy người Cao Linh đến thăm Cố Tử Yên không?”

“Có.” Nhân viên cảnh sát gật đầu.

Lâm Diệc Hàng mở miệng nói: “Đến phòng làm việc của tôi xem đi. Có máy tính, còn có cả máy chiếu nữa.”

Đương nhiên là mọi người đồng ý.

Khi đến văn phòng của Lâm Diệc Hàng, nhân viên cảnh sát kết nối với máy tính của anh ta, đồng thời chiếu lên màn hình lớn.

Phó Kình Hiên đi đến ngồi xuống sô pha, vỗ nhẹ lên chỗ ngồi bên cạnh, nói với Bạch Dương: “Lại đây, ngồi chỗ này đi. Chỗ này coi dễ hơn!”

Khóe miệng Bạch Dương run rẩy.

Có phải đi xem phim đâu mà để ý chỗ ngồi.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng cô vẫn bước tới, ngồi xuống bên cạnh Phó Kình Hiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.