Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1414:




Chương 1414

Vốn dĩ Phó Kình Hiên còn đang có hơi khó chịu khi thấy Lục Khởi gọi đến.

Nhưng sau khi nghe cô nói xong, tâm trạng anh đã tốt hơn được một chút.

Cô sẽ chủ động nói cho anh biết người gọi đến là ai, chắc vì không muốn anh hiểu nhầm gì đây mà.

Tuy rằng cô cũng không biết những điều này.

“Cứ nghe đi.” Phó Kình Hiên bước chậm lại: “Chắc là đã hay tin Cố Tử Yên tự sát nên mới gọi cho em.”

“Tôi cũng nghĩ như vậy.’ Bạch Dương gật gù theo, cô nhấn nút nhận cuộc gọi, còn mở cả loa ngoài lên.

Quả nhiên liền nghe được giọng nói thẳng thốt của Lục Khởi truyền đến: “Cục cưng à, em thấy tin trên mạng chưa? Cố Tử Yên tự sát rồi đó, là thật hay giả vậy?”

“Là thật đó!” Bạch Dương đáp lời, “Cảnh sát có gọi điện thoại cho em, Cố Tử Yên nhảy lầu tự sát rồi, bây giờ em đang ở hiện trường vụ án.”

“Shh…” Lục Khởi hít ngược một hơi: “Thật ư!

Anh cứ tưởng bọn truyền thông bẩn tung †in để câu fame, không ngờ chuyện Cố Tử Yên tự sát lại là thật!”

“Đúng vậy, thật sự không ai ngờ đến.” Bạch Dương khẽ day trán.

Lục Khởi hỏi tiếp: “Cục cưng, thế bây giờ hiện trường ra sao rồi?”

Nghe anh ta cứ gọi cục cưng này cục cưng nọ, hàng lông mày của Phó Kình Hiên nhăn tít lại.

Xem ra phải tìm ngày đến sửa miệng cho anh ta thôi.

Bạch Dương vẫn chưa nhận ra người đàn ông đứng bên cạnh mình đang không vui, lơ đễnh trả lời: ‘Cảnh sát vẫn đang điều tra nguyên nhân Cố Tử Yên nhảy lầu tự sát, những chuyện khác tạm thời vẫn chưa rõ.”

“Vậy à? Hay để anh qua đó với em nhé.”

Lục Khởi nói.

Phó Kình Hiên bĩu môi một cái.

Lần này thì Bạch Dương nhìn thấy rồi, cô lắc đầu với đầu dây bên kia: “Không cần đâu A Khởi, đã có Phó Kình Hiên ở đây với em rồi, anh tới làm gì cho mất công.”

Nghe xong, đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên mới chậm rãi giãn ra, từ từ tửm tỉm cười.

Tận mắt chứng kiến biểu cảm của anh không ngừng thay đổi, không hiểu sao Bạch Dương lại cảm thấy có chút buồn cười, trong ánh mắt cũng tỏa ra ý cười.

Nhưng Lục Khởi ở đầu dây bên kia lại không vui, ngay cả giọng nói cũng trở nên chói tai: “Gì cơ? Phó Kình Hiên cũng ở đó á? Đã trễ vậy rồi sao em vẫn còn ở cạnh anh ta?”

“Bà nội kêu anh ấy chở em về. Tối nay em có uống rượu, không thể tự lái xe nên em mới đồng ý. Sau đó thì nhận được tin Cố Tử Yên tự sát nên em và anh ấy cùng đi qua đây luôn.”

Vừa nói đến đây, thang máy đã dừng ngay trước mặt, cô bèn nói tạm biệt: “Được rồi A Khởi, thang máy đến rồi, có gì để mai nói nha.”

Dứt lời, Bạch Dương cúp điện thoại, sau đó tiến vào thang máy.

Đợi cô vào trong rồi, Phó Kình Hiên mới bỏ cánh tay đang chặn cửa thang máy ra: “Sao không nói với anh ta chuyện người nhảy lầu tự sát không phải là Cố Tử Yên?”

“Không cần thiết.’ Bạch Dương lắc đầu: “Chuyện người nhảy lầu tự sát không phải là Cố Tử Yên chỉ có ba người chúng ta biết, ngoài ra còn có bác sĩ Lâm. Thậm chí đến giờ ngay cả cảnh sát còn chưa nhận ra, cho nên càng ít người biết thì càng tốt. Vả lại lát nữa Lâm Diệc Hàng sẽ làm xong giám định rồi, sau khi xác nhận thi thể không phải của Cố Tử Yên thì sẽ thông báo cho bên cảnh sát biết. Đến lúc đó họ sẽ phong tỏa tin tức, cho nên có nói với A Khởi thì cũng chẳng để làm gì.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.