Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1410:




Chương 1410

Bà Cố rít gào mắng chửi Bạch Dương, trong giọng nói tràn ngập thù hận.

Nếu không phải bà ta bị Cố Việt Bân kéo lại thì sợ rằng bà ta đã nhào tới cào nát mặt Bạch Dương rồi.

Bạch Dương vô cùng bực bội, cũng hết sức khó chịu và tủi thân.

Cô siết chặt nắm đấm, tức đến mức bật cười: “Bà Cố, ăn nói phải để ý một chút, cái gì mà tôi hại chết Cố Tử Yên?”

“Là mày, chính là mày!” bà Cố run rẩy chỉ vào mặt Bạch Dương: “Nếu không phải mày hại Tử Yên phải ở tù, chắc chắn Tử Yên sẽ không nhảy lầu tự sát. Hu hu hu, Tử Yên đáng thương của mẹ…”

Bà Cố ngã vào lòng Cố Việt Bân, khóc nức nở không thành tiếng.

Cố Việt Bân nhẹ nhàng vỗ lưng cho bà ta, giúp bà ta dễ thở hơn, có vẻ ngập ngừng muốn nói gì đó.

Bạch Dương giành nói trước: “Nực cười. Vì †ôi tống Cố Tử Yên vào tù nên Cố Tử Yên tự sát cũng đổ lên đầu tôi luôn? Đạo lý kiểu gì thế? Rõ ràng kết cục ngày hôm nay là do Cố Tử Yên tự chuốc lấy. Nếu cô ta không làm chuyện ác thì tôi cũng không thể tống cô ta vào tù, vậy cô ta sẽ không tự sát đúng không? Cho nên các người có tư cách gì mà trách tôi, muốn trách phải tự trách các người, là do cách giáo dục của các người có vấn đề!”

Nhưng đối với vợ chồng Cố Việt Bân tam quan vốn đã có vấn đề thì bọn họ chẳng thể nào nghe lọt tai lời cô nói được.

Bà Cố vẫn khăng khăng là Bạch Dương hại chết Cố Tử Yên, chỉ thẳng vào mặt Bạch Dương mà nguyền rủa: “Bạch Dương, mày hại chết Tử Yên, khiến tao mất đi một đứa con gái. Tao nguyền rủa mày, sau này cũng sẽ có một ngày mày mất đi người quan trọng nhất với mày, đau đớn tận cùng như †ao ngày hôm nay!”

Bạch Dương trợn mắt, đồng tử không ngừng run rẩy, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

Thật quái lại.

Rõ ràng là cô không nên để ý tới lời nguyền rủa này mới đúng, dù sao thì những thứ như nguyền rủa này đều giả cả.

Nhưng không biết tại sao bây giờ trong lòng cô lại vô cùng để ý. Đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt hận thù như muốn ăn †ươi nuốt sống cô của bà Cố, trái tim cô cũng loáng thoáng thấy đau đớn, hốc mắt cũng hơi đỏ lên.

Bạch Dương hít một hơi thật sâu, siết chặt †ay, cố gắng đè cảm giác phức tạp nơi đáy lòng xuống. Cô nhếch môi nở một nụ cười khinh bỉ: ‘Được, vậy bà Cố cứ đợi đi, đợi xem tôi có mất đi người quan trọng nhất, đau khổ tột cùng như bà hay không!”

Ba mẹ cô đều đã mất.

Trên thế giới này hoàn toàn không có người quan trọng nhất với cô nữa.

Vậy nên lời nguyền rủa nực cười của bà Cố đã định trước chỉ là lời nói suông vô tác dụng thôi.

“Ranh con, có một số chuyện đừng nói chắc ăn quá, không thì tới lúc đó hối hận cũng chẳng kịp đâu.” Cố Việt Bân nhìn Bạch Dương, khuôn mặt già nua âm u nói.

Bạch Dương hất cằm: “Tôi không biết tôi có hối hận hay không. Nhưng tôi biết ông sẽ không nhìn thấy ngày tôi hối hận đâu.”

Mặt mày Cố Việt Bân biến sắc: “Mày có ý gì? Có phải mày…”

“Có phải tôi làm sao?” Bạch Dương nhún vai.

Nét mặt già nua của Cố Việt Bân run rẩy, sau đó ông ta cụp mắt, che khuất sự tối †ăm trong mắt mình: “Không gì hết, chúng ta đi.”

Ông ta không thể hỏi có phải Bạch Dương đã biết thận của ông ta có vấn đề rồi không được.

Lỡ Bạch Dương không biết thì chẳng khác nào ông ta tự bê đá đập chân mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.