Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1336:




Chương 1336

Cho nên Trương Lị Lị biết điều đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, nhìn anh lên xe rời đi.

Sau khi chiếc Maybach biến mất, cô ta lấy điện thoại ra gọi điện.

Một giọng nam trung niên thô lỗ vang lên từ đầu bên kia: “Lị Lị, con với Phó tổng thế nào rồi?”

Trương Lị Lị chống lại nỗi sợ trong lòng, cắn chặt môi dưới trả lời: “Ba, con làm hỏng việc hợp tác giữa công ty chúng ta với tập đoàn Phó Thị rồi. Phó tổng bảo ba mai đến Phó Thị ký biên bản vi phạm hợp đồng…

“Cái gì?” Đầu dây bên kia bỗng cao giọng, giọng nói trở nên hung ác thô bạo: “Trương Lị Lị, con đĩ này, mày dám phá hỏng mối hợp tác mà không dễ gì tao mới có được sao, mày có tin tao lột da mày không hả?”

Trương Lị Lị mặt cắt không còn giọt máu, cô ta rất sợ, nhưng vì mục đích tiếp theo, cô ta hít thật sâu một hơi, cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, giọng nói run rẩy: “Ba, con biết là con sai, nhưng con có biện pháp bù đắp.”

“Mày có cách gì?” Người ở đầu dây bên kia hiển nhiên không tin.

Trương Lị Lị siết chặt lòng bàn tay rồi nói: “Con đã thuê người chụp ảnh con và Phó †ổng tiếp xúc thân mật với nhau. Chúng ta có thể đăng bức ảnh này lên mạng và nhân tiện tạo scandal. Có thể con và Phó tổng thật sự có thể ở bên nhau.”

Trương Thắng Quốc nghe xong thì hai mắt lập tức sáng lên, cơn thịnh nộ trong lòng cũng lập tức được dập tắt. Ông ta trở về dáng vẻ của một người cha hiền từ: ‘Được được, biện pháp không tồi, Lị Lị, con làm tốt lắm.”

Trương Lị Lị biết ông ta không tính toán chuyện mình hỏng việc hợp tác nữa thì mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo lơ lũng cuối cùng cũng buông xuống, cô ta cũng khôi phục lại tỉnh thần: “Cảm ơn ba.”

“Được rồi, bây giờ con đang ở đâu, mau trở về bàn bạc kế sách.”

“Vâng.”

Trương Lị Lị đặt điện thoại xuống, hít một hơi dài, bước xuống bậc thềm đi ra đường lớn.

Ngày hôm sau, ở công ty.

Vừa ra khỏi thang máy đã thấy mấy thư ký đứng tụ tập trước cửa văn phòng, ai cũng cầm điện thoại bàn luận chuyện gì đó rất Sôi nổi.

Bạch Dương mơ hồ nghe thấy một vài chữ, đại loại như ‘Phó tổng, đính hôn,…

Mấy chữ này khiến Bạch Dương cảm thấy căng thẳng lạ kỳ, cô bước nhanh tới nghiêm giọng nói: “Trong giờ làm việc, các người không về văn phòng làm việc mà đứng đây làm gì?”

Những người này đều là thư ký của cô, hoặc là trợ lý của thư ký.

Văn phòng của họ ở ngay bên cạnh cô, là một văn phòng lớn, Đồng Khê là lãnh đạo của họ.

Mấy người kia nghe thấy giọng nói của Bạch Dương, sắc mặt bỗng thay đổi, lập tức bỏ điện thoại xuống, không còn xúm lại nữa mà vội vàng xếp thành một hàng, thấp thỏm chào hỏi cô: “Chào Bạch tổng, chúng tôi đi làm việc ngay đây.”

Nói xong, bọn họ bắt đầu tản ra, chạy lon †on về văn phòng.

Bạch Dương thấy bọn họ đi gần hết, liền vươn tay túm lấy cô trợ lý cuối cùng: “Vừa rồi các người đang nói chuyện gì vậy?”

Lúc cô trợ lý bị kéo lại, cô ta cứ tưởng mình sẽ bị phê bình, đang lúc sợ hãi thì cô ta nghe thấy câu hỏi này của Bạch Dương, sửng sốt nói: “Hả? Bạch tổng, cô muốn phê bình tôi sao?”

Khóe miệng Bạch Dương giật giật: “Nếu tôi muốn phê bình thì sẽ phê bình lãnh đạo của các người, chứ phê bình một trợ lý nhỏ như cô làm gì.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.