Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1312:




Chương 1312

“Thật sự không sao chứ? Tôi thấy sắc mặt anh không đúng lắm, có phải trái tim…”

“Được rồi.’ Phó Kình Hiên mím môi, có chút không kiên nhẫn cắt ngang lời anh ta: “Có chuyện gì sao?”

Thấy Phó Kình Hiên rõ ràng không thoải mái lại không nói, cũng không muốn để người khác hỏi thăm tình trạng thân thể của mình, Trợ lý Trương bất đắc dĩ thở dài: “Là bên phía cô Bạch có tin tức, sáng nay cô Bạch đã lái xe ra ngoài, trạng thái không khác gì với lúc bình thường, hẳn là đã chấp nhận sự thật về thân phận của mình.”

Phó Kình Hiên nhướn mày: “Nhanh như vậy sao?”

Về việc này giữa quan điểm của anh và Lục Khởi đều đồng điệu với nhau, cả hai đều biết Bạch Dương sẽ vực dậy được.

Song đều không ngờ rằng lại nhanh như thế.

Trợ lý Trương gật đầu: “Đúng vậy.”

Phó Kình Hiên híp mắt: “Xem ra có người nói gì đó với cô ấy, bằng không cô ấy tuyệt đối không có khả năng mới thế đã tỉnh táo, với tính cách của cô ấy, cô ấy sẽ mê mang tự hoài nghi một thời gian ngắn, sau đó mới có thể chậm rãi suy nghĩ rõ ràng.”

“Vậy nếu không thì tôi đi điều tra xem thử là ai…

Phó Kình Hiên giơ tay lên: ‘Không cần, cứ như vậy đi, cô ấy tỉnh táo lại chính là chuyện tốt, việc khác không cần xen vào.”

“Vâng.’ Trợ lý Trương đáp lại.

“Đi làm việc đi.” Phó Kình Hiên xoa xoa huyệt thái dương nói.

Trợ lý Trương nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của anh, vẫn lo lắng đứng tại chỗ không đi: “Tổng giám đốc, ngài thật sự không sao chứ? Nếu không chúng ta lập tức đến bệnh viện nhé? Vốn bác sĩ Lâm nói ngài có thể xuất viện nhưng nhất định phải nghỉ ngơi cho khỏe, kết quả ngài lại không nghe, vừa xuất viện đã trở về tập đoàn làm việc, tôi lo lắng trái tim của ngài quá nặng, cho nên…”

“Không sao cả, tôi có chừng mực.” Phó Kình Hiên bưng ly nước lên uống một ngụm nước, kế đó ngắt lời anh ta: “Nếu như tôi thật sự không chịu nổi, thì tôi sẽ tự mình đến bệnh viện.”

“Được rồi, vậy tôi đi ra ngoài trước, có chuyện gì cứ gọi tôi.” Trợ lý Trương thở dài, lui về phía sau hai bước, sau đó xoay người đi về phía cửa văn phòng.

Sau khi anh ta ra ngoài, Phó Kình Hiên buông ly nước xuống, đưa tay kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một lọ thuốc, đổ ra hai viên rồi trực tiếp bỏ vào miệng, gương mặt không chút thay đổi nuốt xuống.

Sau khi nuốt xuống, anh đậy nắp lọ thuốc, sau đó ngón tay lạnh lẽo đùa nghịch bình thuốc, đáy mắt có vẻ trào phúng.

Thuốc này được thiết kế đặc biệt để điều trị bệnh tim.

Anh đã uống nó hai mươi mấy năm, vốn tưởng rằng cả đời này không cần có nó nữa.

Song lại không ngờ rằng mới chỉ khoảng sáu năm thôi, anh lại một lần nữa bắt đầu dùng loại thuốc này.

Có điều Phó Kình Hiên không cảm thấy hối hận, nếu như cho anh làm lại một lần nữa, thì anh vẫn sẽ vì Bạch Dương mà không chùn bước nhảy xuống vách núi.

Nghĩ đến đây, Phó Kình Hiên khẽ thở ra một hơi, sau đó ném bình thuốc trở lại ngăn kéo, đóng ngăn kéo cầm lấy bút tiếp tục làm việc.

Đến buổi chiều, phía bệnh viện gọi điện thoại nói rằng anh đến để kiểm tra lại.

Phó Kình Hiên gạt bỏ một số hành trình không quan trọng vào buổi chiều, tiếp theo mang theo Trợ lý Trương tới bệnh viện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.