Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1306:




Chương 1306

Trợ lý Trương nhìn thấy dáng vẻ giương nhanh múa vuốt của Lục Khởi từ gương chiếu hậu, trong mắt anh ta lóe lên một tia đùa giỡn, nhưng rất nhanh đã biến mất không còn gì hết, kế đó anh ta nhìn về phía kính chiếu hậu ở cửa xe, nhìn người đàn ông ngồi sau: “Tổng giám đốc, đúng là không ngờ tới rằng bà Lục cũng biết cô Bạch không phải con của vợ chồng Bạch Hạo, hơn nữa còn nói cho cô Bạch.”

Phó Kình Hiên hơi gật đầu: “Đây quả thật là chuyện khiến tôi không ngờ tới.”

Anh cho rằng bí mật mà Bạch Dương không phải con của nhà họ Bạch chỉ có vợ chồng Bạch Hạo biết.

Mà vợ chồng họ đã qua đời lâu như vậy, bí mật này vĩnh viễn chôn sâu dưới đất, sẽ không bao giờ bị người phát hiện nữa.

Song Phó Kình Hiên hoàn toàn không ngờ tới, bà Lục lại biết chuyện, hơn nữa còn nói cho Bạch Dương.

Chỉ là anh không biết tại sao bà Lục lại nói cho Bạch Dương.

Trợ lý Trương thấy Phó Kình Hiên nhíu mày, vẻ mặt trầm tư, anh ta suy nghĩ trong chốc lại lên tiếng nói: “Tổng giám đốc, ngài nói xem bà Lục có nói chuyện thật ra cô Bạch là con của hai vợ chồng Cố Việt Bân cho cô Bạch biết hay không?”

“Hắn là không đâu.” Phó Kình Hiên khế lắc đầu: “Tôi vừa mới thử cô ấy, cô ấy nói với tôi rằng Bạch Dương là đứa trẻ mà Bạch Hạo ôm từ cô nhỉ viện về, cho nên tôi suy đoán, chắc là bà Lục cũng không biết việc Bạch Dương không hề xuất thân từ cô nhi viện, mà là do Bạch Hạo ôm lấy từ chỗ hai vợ chồng Cố Việt Bân, có lẽ ngay cả mẹ nuôi của Bạch Dương, bà Phạm Lệ Na cũng không biết rõ sự việc.”

“Bạch Hạo kia che giấu lâu thật, ngay cả người vợ bên gối của mình cũng che giấu.”

Trợ lý Trương líu lưỡi nói.

Phó Kình Hiên mím môi: “Thật ra tôi rất tò mò rằng tại sao Bạch Hạo lại giữ lại Bạch Dương, hơn nữa còn coi như cô ấy như con gái ruột mà nuôi lớn.”

Nghe thấy vậy, trợ lý Trương cũng vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, tôi cũng rất tò mò về chuyện này. Lúc ấy hai nhà Bạch Cố đã trở thành kẻ thù sống chết. Cố Việt Bân chẳng những trộm tư liệu kỹ thuật của Thiên Thịnh, hại Thiên Thịnh thiếu chút nữa phá sản, hơn nữa còn hại chết một kỹ thuật viên dưới tay Bạch Hạo, cho nên Bạch Hạo trộm cô Bạch, muốn giết chết cô Bạch trả thù Cố Việt Bân, nhưng cuối cùng, Bạch Hạo chẳng những không làm như vậy, ngược lại còn giữ lại cô Bạch rồi nuôi lớn, đúng là làm cho người ta không hiểu.”

Ngón tay Phó Kình Hiên nhẹ nhàng gõ vào đầu gối, anh không nói gì cả.

Trợ lý Trương bỗng nhiên hỏi: “Đúng rồi tổng giám đốc, cô Bạch đột nhiên biết mình không phải con ruột của nhà họ Bạch chắc chắn tâm trạng rất tệ, bây giờ chúng †a cứ đi như vậy, không quan tâm cô ấy thật sự đúng sao?”

“Tôi hiểu Bạch Dương, lúc này quả thật cô ấy rất đau đớn, nhưng cô ấy không cần người khác quan tâm, Bạch Dương cần là sự yên tĩnh, hơn nữa cô ấy cũng phải dựa vào lý trí và cảm xúc của mình để tiếp nhận sự thật này, mà không phải dựa vào sự an ủi của người khác để chấp nhận nó, sự an ủi của người khác tóm lại là lực lượng bên ngoài, cũng yếu ớt, rất dễ dàng sẽ làm cho nội tâm của cô ấy chống cự lại, cho nên dựa vào chính bản thân mình, nội tâm mới là ổn định nhất, hơn nữa tôi †in tưởng Bạch Dương, cô ấy sẽ rất nhanh chóng tiếp nhận sự thật này.” Phó Kình Hiên hơi nhếch môi lạnh nhạt nói, trong mắt không chút che dấu lòng tin đối với Bạch Dương.

Nhìn Phó Kình Hiên tin tưởng Bạch Dương như thế, trợ lý Trương nhún vai, không còn gì để nói nữa.

Ở phía bên kia, Vịnh Tiên Thủy.

Sau khi Bạch Dương trở lại căn hộ lập tức ném mình lên ghế sofa, hai mắt cô mất tập trung nhìn chằm chằm trần nhà, thật lâu mới chớp một cái, chứng minh cô không phải một con búp bê, mà là một người sống sờ sờ ra đấy.

Tất cả những gì biết được ở nhà họ Lục vào đêm nay đã mang lại cho cô đả kích quá lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.