Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1304:




Chương 1304

Trợ lý Trương nheo mắt lại: “Nên anh Lục không muốn đi theo tôi?”

“Không sai.” Lục Khởi ưỡn ngục: “Phó Kình Hiên muốn nói chuyện với tôi, anh ta nên đích thân đến gặp tôi mới đúng, không có đạo lý tôi đi gặp anh ta, nên anh ta không đến, tôi sẽ không đi.”

“Vậy sao, nếu đã như vậy, tôi chỉ có thể . đích thân ra tay, đưa anh Lục đến.” Nói xong, trợ lý Trương xoa tay hai cái, tiến lại gần Lục Khởi.

Đồng tử của Lục Khởi co lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lùi về sau: “Anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh, Trương Trình, anh dám ra tay với tôi, tôi…mẹ nói”

Anh ta vẫn chưa nói xong, trợ lý Trình giống như ma quỷ, đột nhiên đi đến phía sau anh ta, sau đó nhanh chóng năm lấy hai tay của anh ta, bắt chéo ở sau lưng.

Khuôn mặt đau khổ của Lục Khởi biến dạng, quay đầu về phía trợ lý Trương chửi bới: ‘Mẹ nó, Trương Trình, anh nhớ đó cho tôi, đợi ông đây tìm được cơ hội, nhất định sẽ làm chết anh.”

“Với cái thân thể nhỏ bé này của anh?” Trợ lý Trương cúi đầu, xem thường liếc nhìn Lục Khởi.

Lục Khởi tức đến mức cả người run rẩy: “Anh..”

“Được rồi, anh Lục, đừng kêu nữa, cùng tôi đi gặp Phó tổng” Trợ lý Trương ngắt lời anh . †a, sau đó áp giải anh ta đi đến bên đường cách đó không xa.

Trợ lý Trương đưa Lục Khởi đến trước chiếc xe Mercedes-Benz màu đen sáng bóng ở bên đường.

Cửa sổ ghế sau hạ xuống, lộ ra khuôn mặt có chút tái nhợt nhưng lại vô cùng đẹp trai của Phó Kình Hiên.

Có lẽ là sợ lái Maybach, sẽ bị Bạch Dương nhận ra, nên anh mới đặc biệt đổi sang một chiếc xe khiêm tốn hơn.

Phó Kình Hiên hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài, trợ lý Trương buông Lục Khởi ra: “Phó tổng, người đưa đến rồi.”

Phó Kình Hiên ừ một tiếng, sau đó ánh mắt rơi lên người Lục Khởi.

Lục Khởi đang cử động cái cánh tay đau nhức của mình, cảm nhận được Phó Kình Hiên đang nhìn mình, lập tức trừng mắt, nhìn lại: “Phó Kình Hiên, anh bảo Trương Trình đưa tôi đến đây, rốt cuộc là muốn nói gì với tôi?”

“Tôi hỏi anh, Bạch Dương làm sao vậy?”

. Phó Kình Hiên nhếch đôi môi mỏng, trầm giọng hỏi.

Dáng vẻ vừa mới xuống xe của Bạch Dương hoàn toàn khác với lúc bình thường, người sáng suốt vừa nhìn đã biết tâm trạng của cô đang không ổn định.

Anh lo lắng chẳng nhẽ có chuyện gì xảy ra với cô hay sao.

Lục Khởi nghe thấy Phó Kình Hiên nói vậy, động tác của anh ta bỗng dưng khựng lại, sau đó cười lạnh nhìn Phó Kình Hiên rồi cất lời: “Tôi nói này Phó Kình Hiên, tôi nghe bảo bối nói không phải anh buông tay cô ấy sao, hơn nữa hai ngày nay lại còn xa lánh cô ấy, cho nên bây giờ anh hỏi những thứ này rốt cuộc có ý gì? Sao, lại không muốn buông tay nữa à?”“

Ánh mắt Phó Kình Hiên trở nên âm trầm: “Đây không phải là chuyện anh nên hỏi, anh chỉ cần trả lời tôi, rốt cuộc Bạch Dương làm sao thế?”

“Tại sao tôi phải trả lời anh chứ? Nếu anh đã lựa chọn buông tay, vậy thì bất cứ chuyện gì của bảo bối đều không liên quan đến anh, hơn nữa anh cũng không có tư cách hỏi thăm gì cả.” Lục Khởi vòng quanh cánh tay, dáng vẻ tôi cứ không nói đấy, anh có thể làm gì tôi.

Ánh mắt Phó Kình Hiên hơi nhíu lại, đáy mắt thoáng lóe lên một tia lạnh lẽo: “Lục Khởi, anh cho rằng anh không nói, thì tôi sẽ không có biện pháp để biết sao?”

Lục Khởi thoáng ngẩn ra: “Anh có ý gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.