Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1265:




Chương 1265

Cố Mạn Tình thấy thái độ của Bạch Dương không tốt, cũng không tức giận, nụ cười vẫn luôn giữ trên mặt: “Cô Bạch, đừng như vậy chứ. Tốt xấu gì chúng ta cũng là chỗ quen biết, hà tất phải làm cho mối quan hệ cứng ngắc như thế. Kể ra, cô vẫn là ân nhân của tôi đấy.”

“Ân nhân?” Bạch Dương tức đến bật cười.

Cố Mạn Tình gật đầu: “Đúng vậy. Nếu không nhờ cô Bạch và anh Trình thì bây giờ tôi vẫn ở nhà họ Lý, bị hai vợ chồng nhà họ Lý kia mắng nhiếc, cũng không biết hoá ra mình là con của nhà giàu. Cho nên, tôi rất cảm kích cô và anh Trình đã tìm thấy tôi, khiến tôi vô tình quay về nhà họ Cố.”

Nghe cô ta nói vậy, vẻ mặt của Bạch Dương trở nên khó coi.

Nếu cô biết trước người mà mình tìm để thay thế Cố Mạn Tình lại chính là cô ta thì bất kể cô ta có nói gì, cô cũng sẽ không đồng ý với đề nghị ban đầu của Trình Minh Viễn, sắp xếp nội ứng vào nhà họ Cố.

Kết quả cũng sẽ không đến nỗi chưa nắm thóp được nhà họ Cố, ngược lại còn bị ám sát.

“Thì ra lời cảm ơn của cô chính là ra tay với ân nhân của mình đấy hả? Vậy tôi thật sự không dám nhận đâu. Bạch Dương nhìn Cố Mạn Tình rồi cười mỉa.

Đôi mắt cô ta thoáng động, ngay sau đó đã bình tĩnh lại, vén tóc ra sau tai, đáp: “Trong chuyện này đúng là tôi không đúng, mà tôi cũng chỉ là nhất thời bốc đồng thôi.

Giờ tôi xin lỗi cô Bạch, cô thấy thế nào?”

“Không cần đâu. Tôi không nhận lời xin lỗi của cô. Hơn nữa, Lý Thất, tôi nói cho cô biết…”

“Cô Bạch, tôi tên Cố Mạn Tình!” Cố Mạn Tình cười tủm tỉm đính chính lại.

Bạch Dương cau mày, sau đó mỉm cười chế nhạo: “Cô thật sự nôn nóng muốn xoá bỏ hoàn toàn cái tên Lý Thất này đấy nhỉ”

“Làm vậy có gì không đúng sao? Tôi vốn đâu phải Lý Thất, đúng không?” Cố Mạn Tình híp mắt nói.

Bạch Dương hất cằm: “Không sai, cô không phải Lý Thất, nhưng cô cũng không cách nào phủ nhận cô đã làm Lý Thất hơn hai chục năm rồi. Cho nên, tôi gọi cô là Lý Thất thì cũng chẳng có gì không đúng, phải chứ?”

“Cô…” Cố Mạn Tình thấy mình bị chỉnh, nhưng Bạch Dương vẫn không chịu sửa miệng, cả người cô ta đã không thể giữ vẻ mặt tươi cười được nữa, tức đến mức mặt mày nhăn nhó, trừng mắt nhìn Bạch Dương: “Cô cố ý đúng không? Cố tình gọi tôi là Lý Thất để làm tôi ghê tởm?”

“Nếu cô nghĩ thế thì tôi cũng hết cách.”

Bạch Dương xòe tay nhún vai, dáng vẻ hệt như một tên đàn ông cặn bã.

Cố Mạn Tình tức đến mức lồng ngực phập phồng dữ dội. Một lúc lâu sau, cô ta mới hừ cười lạnh lùng: “À cô Bạch này, từ ngày chuyện tôi thật sự là Cố Mạn Tình bị phanh phui, cô không bắt chẹt được tôi nữa, nên bây giờ cũng chỉ có thể nói cho sướng miệng thôi.”

“Ai bảo thế?” Bạch Dương nhìn cô ta với ánh mắt lạnh băng: “Tôi không chỉ muốn nói cho sướng miệng, tôi còn khiến cô phải khóc ròng. Lần trước cô ra tay với tôi, đừng nghĩ chỉ bị tạm giam vài hôm là xong. Tôi sẽ nhớ mãi mối thù này, sau này tôi sẽ trả lại cho cô gấp bội. Hơn nữa, tôi muốn nói cho cô biết, cách để báo thù một người tốt nhất là không phải làm cho người đó chết, mà là khiến người đó mất đi thứ mà cô ta quan tâm nhất”

Nói tới đây, Bạch Dương quan sát quần áo và túi xách hàng hiệu trên người cô ta, khóe miệng nhếch lên nụ cười mỉa mai: “Cô từng trải qua nghèo khó, thứ mà cô để †âm nhất chính là vinh hoa phú quý. Đợi tôi phá huỷ nhà họ Cố, cô nói xem liệu cô có suy sụp không đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.