Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1261:




Chương 1261

Ngày thường anh nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt của cô là nhiều nhất. Thỉnh thoảng cũng có thể thấy biểu cảm khác, nhưng thật sự rất ít khi bắt gặp cô xấu hổ, đã thế còn đỏ bừng mặt như thế này.

Nghĩ đến đây, Phó Kình Hiên đột nhiên lấy di động, mở camera ra, chụp Bạch Dương.

Sao có thể không chụp lại biểu cảm hiếm gặp này của cô chứ? Có lẽ sau này sẽ không thấy được nữa.

Tách!

Bức ảnh đã được chụp lại.

Bạch Dương nghe thấy tiếng chụp ảnh, vội thả tay xuống nhìn sang Phó Kình Hiên, đúng lúc bắt gặp anh đang lưu bức ảnh.

Cô mở to mắt: “Tổng giám đốc Phó, vừa nãy anh chụp tôi à?”

Phó Kình Hiên ‘ừ’ một tiếng thừa nhận, hơn nữa còn giơ di động lên cho cô xem bức ảnh mình vừa chụp ban nãy: “Khá đẹp đấy chứ?”

Tuy trong ảnh, cô vẫn đang che mặt nhưng †ai và cổ đều đỏ bừng, bất kể ai xem đều có thể nhìn ra biểu cảm gì trên gương mặt bị che khuất của cô.

Bạch Dương nhìn mình trong ảnh, đầu tiên ngây ra hai giây, sau đó quýnh lên: “Tổng giám đốc Phó, tại sao anh lại chụp ảnh?

Mau xóa ảnh đi!”

“Không!” Phó Kình Hiên đặt điện thoại xuống, từ chối thẳng thừng.

Bạch Dương mở mắt càng to hơn: “Tại sao?”

“Rất đẹp.” Phó Kình Hiên trả lời.

Khóe miệng Bạch Dương khẽ nhếch lên một cái.

Đẹp á?

Đẹp chỗ nào, ngay cả mặt cũng chẳng nhìn thấy đấy?

Bạch Dương mím môi: “Tổng giám đốc Phó, anh thật sự không chịu xóa ảnh à?”

Phó Kình Hiên hếch cằm: “Ừ.”

“Không được, anh chụp ảnh mà chưa được tôi cho phép, đã xâm phạm hình tượng của tôi, cho nên anh nhất định phải xóa đi.”

Nói xong, Bạch Dương bước tới cướp điện thoại của anh.

Phó Kình Hiên giơ cao điện thoại lên.

Anh ngồi trên giường bệnh, vốn đã cao hơn Bạch Dương chút xíu, lại giơ tay nên càng cao hơn cô.

Bạch Dương hoàn toàn không với tới tay anh thì làm sao giật lại điện thoại được?

Cô hết cách, đành nhảy lên giành lấy.

Không ngờ Phó Kình Hiên đã đoán được cô sẽ làm thế từ trước. Lúc cô nhảy lên, anh lại nâng người, lại giơ điện thoại cao hơn.

Lần này, quả là Bạch Dương đã chạm vào điện thoại, nhưng chỉ là đầu ngón tay cố lắm mới sờ tới được.

Giây tiếp theo, cơ thể cô bị mất cân bằng lần nữa, ngã nhào vào lòng Phó Kình Hiên.

Anh cúi đầu nhìn cô gái đang nằm bò trên ngực mình, ánh mắt tối sầm xuống, giọng hơi khàn khàn, nói: “Bạch Dương, em tự sà vào lòng tôi đấy hả?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.