Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1257:




Chương 1257

Đối với anh ta mà nói, tình cảm chỉ là gánh nặng.

Bạch Dương đi đến trước cửa phòng bệnh của Phó Kình Hiên. Cánh cửa đang khép chặt, cô giơ tay lên gõ.

“Ai thế?” Giọng nói trâm thấp, lạnh lẽo của Phó Kình Hiên vang lên.

Bạch Dương thả tay xuống: “Tổng giám đốc Phó, là tôi.”

Bạch Dương!

Anh mắt anh bỗng ngây ra, sau đó được thay thế bằng vẻ mừng rỡ không thể che giấu được.

Cô ấy đã về rồi!

“Trương Trình, mở cửa.” Anh ra lệnh.

Trợ lý Trương đang ngồi sửa sang tài liệu ở chiếc bàn nhỏ bên cạnh, nghe thấy anh bảo, đẩy kính đứng lên: “Tổng giám đốc Phó, tôi biết rồi.”

Trợ lý Trương đi đến chỗ cửa rồi mở ra.

Bạch Dương trông thấy anh ta, cất tiếng chào hỏi: “Chào trợ lý Trương.”

“Chào cô Bạch.” Trợ lý Trương hờ hững đáp lời, sau đó nghiêng người, nhường đường cho cô: “Tổng giám đốc Phó mời cô Bạch Vào trong.”

“Cám ơn.” Bạch Dương khẽ khom người, kéo vali đi vào.

Trợ lý Trương không vào cùng, trái lại đóng cửa rồi đi ra ngoài.

Bởi vì anh ta biết, nhất định tổng giám đốc Phó muốn ở một mình với cô Bạch.

Cho nên, anh ta không làm bóng đèn nữa.

“Em về rồi à?” Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương, ánh mắt trở nên dịu dàng.

Bạch Dương gật đầu: “Về rồi.”

“Về khi nào thế?”

“Ban nãy.’ Bạch Dương vỗ tay kéo của vali, trả lời.

Lúc này Phó Kình Hiên mới thấy chiếc vali của cô, nụ cười trên bờ môi mỏng ngày càng rõ rệt.

Cô vừa trở lại, còn chưa về nhà, vai còn chưa cất đã lập tức tới đây thăm anh.

Có phải chứng tỏ rằng bây giờ, anh đã chiếm một vị trí rất lớn trong trái tim cô không?

“Tổng giám đốc Phó, anh đang nghĩ gì thế?” Thấy Phó Kình Hiên bỗng cụp mắt thất thần, Bạch Dương không khỏi quơ tay hỏi anh.

Ánh mắt Phó Kình Hiên chợt động một cái rồi khẽ lắc đầu: “Không sao, em ngồi đi.”

Anh chỉ vào vị trí trợ lý Trương vừa ngồi lúc nấy.

Bạch Dương bước tới, ngồi xuống, bỗng nhiên bụng cô sôi ùng ục.

Mặt cô lập tức đỏ bừng, vội lấy tay che bụng: “Ờ thì…

“Em chưa ăn à?” Phó Kình Hiên nhíu mày.

Bạch Dương hé miệng, cuối cùng vẫn gật đầu thừa nhận: ‘Ừ, tại vội lên đường nên không kịp ăn.”

Mất mặt quá!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.