Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1218:




Chương 1218

Phó Kình Hiên nhướng mày: ‘Ăn cái gì?”

“Ừ, vì tôi nên anh mới bị thương ra nông nỗi này. Tôi sẽ ở lại chăm sóc anh đến khi nào anh khỏe lại, giờ anh muốn ăn gì cứ nói cho tôi, tôi sẽ nấu cho anh.” Bạch Dương nói.

Nhưng Phó Kình Hiên lại lắc đầu từ chối: “Không cần, em không cần chăm sóc tôi, ở đây có nhân viên chăm sóc rồi.”

“Đâu giống nhau đâu.” Bạch Dương đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đây là trả ơn cứu mạng, tôi không thể không làm gì hết được, không thì trong lòng tôi sẽ không yên. Tổng giám đốc Phó, cho tôi ở lại đi”

Cô cong lưng cúi đầu với anh.

Phó Kình Hiên hơi nhíu mày, anh giơ tay muốn đỡ cô đứng dậy, nhưng cánh tay cách cô gần nhất lại là tay trái đang bị thương, muốn đỡ cô dậy chỉ có thể dùng †ay phải.

Nhưng muốn dùng tay phải thì phải nghiêng người với biên độ lớn.

Mà cơ thể anh bây giờ căn bản không thể làm được.

Điều quan trọng nhất là, anh nhận ra sự bướng bỉnh và kiên trì của cô, anh biết nếu anh không đồng ý thì cô sẽ không chịu bỏ qua.

Thôi bỏ đi.

Phó Kình Hiên day trán: “Em thật sự muốn chăm sóc tôi à?”

“Đúng thế.” Bạch Dương thẳng người dậy: “Tôi phải chịu trách nhiệm với anh, nếu tôi không làm gì hết thì tôi sẽ thành loại người gì đây? Một kẻ vô lương tâm à?”

Phó Kình Hiên nghe thấy cô nói như vậy thì thấp giọng cười, sau đó vẻ mặt anh lại trơ nên nghiêm túc, nói: ‘Bạch Dương, em phải biết rằng chăm sóc tôi đồng nghĩa với việc một khoảng thời gian thật dài sau này em phải ở lại bên cạnh người em chán ghét, cũng là tôi đây. Em… bằng lòng thật sao?

Bây giờ tôi cho em một cơ hội đổi ý. Nếu em muốn đổi ý thì đổi ngay bây giờ đi. Nếu bỏ qua cơ hội này, em sẽ không thể đổi ý nữa đâu.”

“Tôi sẽ không đổi ý.’ Bạch Dương lắc đầu, nói thẳng thừng không chút do dự: “Hơn nữa, tôi cũng không ghét anh, ít nhất là bây giờ thì không.”

Từ khi anh bất chấp nguy hiểm nhảy xuống vách núi cùng cô, khi cánh tay anh rõ ràng sắp không chống đỡ được nữa nhưng vẫn ôm chặt lấy cô, không muốn để cô rơi xuống. Khi ấy, cô đã không còn ghét anh nữa rồi.

Thậm chí anh còn đáng để cô kính trọng.

“Nghe em nói như thế tôi rất vui. Tôi làm những việc này cũng đáng, ít nhất đã khiến em không ghét tôi nữa.” Phó Kình Hiên nhìn cô cười khẽ.

“Bạch Dương.” Anh đột nhiên gọi cô.

Bạch Dương nhìn vào đôi mắt đen láy của anh: “Sao thế?”

“Chúng ta có thể làm bạn trước được không?” Phó Kình Hiên nói.

Bạch Dương hơi nhăn mày.

Bạn bè?

Vợ chồng cũ mà còn làm bạn bè gì nữa?

Không ngượng ngùng chắc?

Dù sao thì cô cũng chưa từng nhìn thấy cặp vợ chồng nào sau khi ly hôn còn tiếp tục làm bạn bè.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.