Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1215:




Chương 1215

Bởi vì anh ta biết, với trọng lượng cơ thể người, nếu rơi từ trên vách núi xuống, trừ khi có bão lớn hoặc đá rơi, nếu không thì quỹ đạo rơi sẽ là đường thẳng, sẽ không lệch được.

Vậy nên khi nhìn thấy hồ nước, anh ta liền biết tổng giám đốc Phó và cô Bạch chưa chết, sau đó liền cho người gấp rút lục Soát xung quanh, tìm kiếm tung tích hai người.

Quả nhiên, anh ta tìm thấy mảnh vải trên quần áo của cô Bạch.

Anh ta biết, đó chắc chắn là ký hiệu cô Bạch và tổng giám đốc Phó để lại cho mình, vậy nên anh ta liền lần theo mảnh vải đó tìm tới hang núi, sau đó lại phát hiện trong hang núi có quần áo của cô Bạch và †ổng giám đốc Phó, nhưng lại không thấy hai người đâu.

Lúc đó anh ta biết ngay là mình đã chậm một bước rồi, chắc chắn cô Bạch và tổng giám đốc Phó đã rời đi, anh ta lại vội vàng cho người tìm kiếm manh mối xung quanh hang núi, sau khi tìm được dấu chân thì liền lần theo dấu chân, cuối cùng cũng tìm thấy hai người.

“Thì ra là thế.” Phó Kình Hiên gật đầu.

Trợ lý Trương lại nói: ‘Lúc đó anh đang sốt cao, nếu không phải thôn dân kia kịp thời mời bác sĩ thì sợ là anh đã…”

Anh ta không nói nốt câu “Đã sốt thành kẻ ngốc rồi”.

Nhung Phó Kình Hiên vẫn hiểu.

3⁄11 Anh lạnh lùng liếc trợ lý Trương một cái, hờ hững nói: “Đúng là thôn dân kịp thời tìm bác sĩ cho tôi, nhưng người có công thật sự nên là Bạch Dương, là cô ấy dẫn tôi xuống núi, không thì ai biết phải chờ bao lâu các cậu mới tìm được?”

Lời này khiến trợ lý Trương mấp máy miệng, nói không nên lời.

Quả thực vậy, nếu Bạch Dương không dẫn †ổng giám đốc Phó tìm tới thôn dân kia, đợi khi bọn họ tìm được chắc tổng giám đốc Phó cũng đã sốt thành tên ngốc rồi.

Anh ta vẫn nhớ lúc đó thôn dân nói với anh †a rằng lúc bà ấy nhìn thấy cô Bạch và tổng giám đốc Phó, tổng giám đốc Phó được cô Bạch cõng trên lưng, lúc đó tổng giám đốc Phó đã chìm vào hôn mê, mà cô Bạch cũng vì cõng tổng giám đốc Phó mà mất sức, cuối cùng mệt đến mức ngất xỉu.

Cũng vào lúc đó anh ta mới hiểu ra tại sao dấu chân bọn họ lần theo chỉ có của một người.

“Xin lỗi tổng giám đốc Phó, tôi nói sai rồi.”

trợ lý Trương đuối lý cúi đầu.

Phó Kình Hiên phất tay: “Cảm ơn thôn dân kia chưa?”

“Đã cảm ơn rồi.” Trợ lý Trương trả lời.

Phó Kình Hiên “ừ” một tiếng, nói tiếp: “Còn một tài xế nữa, tìm được thì cũng đền đáp anh ta.”

Anh nói biển số xe của người tài xế kia.

Trợ lý Trương vội vàng ghi lại: “Tổng giám đốc Phó, người tài xế này là ai?”

“Là người cung cấp manh mối Bạch Dương bị đưa lên núi, cũng là người tốt bụng ra mặt ngăn cản đám người Diệp Chí.” Phó Kình Hiên khẽ hé bờ môi mỏng.

Trợ lý Trương gật đầu: “Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ cho người đi tìm anh ta”

“Còn nữa, đã bắt được đám người Diệp Chí chưa?” Phó Kình Hiên nheo mắt lộ vẻ nguy hiểm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.