Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1204:




Chương 1204

Lương Triết kéo ghế ra ngồi xuống, đôi chân lúc trước sẽ không bắt chéo bây giờ lại bắt chéo lên, trả lời với vẻ khinh khỉnh: “Không sai, chẳng những chúng tôi đã biết đến sự tồn tại của nhau, mà còn từng nói chuyện nữa”

“Còn có thể trò chuyện nữa á?” Lục Khởi kinh hãi nhìn Lương Triết: “Sao có thể như thế được?”

“Chẳng có gì là không thể cả. Vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của tên ngốc kia, tôi cũng đã ra đời được một thời gian.

Sau khi xuất hiện luân phiên với tên ngốc kia, tôi và cậu ta viết chữ lên bảng để đối thoại. Khi đã hiểu hết về đối phương, tôi biết người mà tên ngốc kia quan tâm nhất chính là chị. Còn tôi chịu ảnh hưởng từ cậu †a, theo thời gian, tôi cũng dần nảy sinh hứng chú với chị.”

Nói đến đây, Lương Triết dường như nghĩ đến điều gì đó, cậu ta nở nụ cười lạnh lẽo: “Nhưng sau khi tên ngốc kia nhận ra, cậu †a lại đi tìm bác sĩ tâm lý, muốn tiêu diệt tôi. Đáng tiếc, từ khi sinh ra tôi đã rất mạnh nên tránh được lần tiêu diệt đó, nhưng cũng vì vậy mà rơi vào giấc ngủ say. Mãi đến ba hôm trước, cuối cùng tôi cũng thức tỉnh. Bây giờ…

Lương Triết giang hai tay, dáng vẻ vui sướng: “Cơ thể này, cuối cùng cũng là của tôi, tôi có thể muốn làm gì thì làm rồi. Mối †hù năm đó, tôi cũng sẽ trả lại, để tên ngốc kia biến mất hoàn toàn. Như vậy thì cơ thể này sẽ hoàn toàn là của tôi.”

“Không được!” Bạch Dương lập tức cuống lên, cô nắm chặt chăn nhìn cậu ta đăm đăm: ‘Đây là cơ thể của Tiểu Triết, cậu ấy mới là nhân cách chính. Cậu không thể làm vậy được!”

“Tại sao không thể?” Lương Triết cười tủm tỉm đối mặt với cô: “Tôi cảm thấy cơ thể này để tôi dùng là thích hợp nhất, cho tên ngốc kia mới là lãng phí. Tên ngốc đó thích chị, nhưng mãi không dám nói ra. Ngược lại còn bắt chước Phó Kình Hiên, giả bộ ra vẻ dịu dàng xuất hiện trước mặt chị, giấu đi bản tính thật của mình. Đúng là ngu ngốc.

Nhưng tôi lại không giống vậy đâu.”

Cậu ta cúi người nhích lại gần Bạch Dương, cố ý đè thấp giọng nói để nghe từ tính gợi cảm hơn: “Tôi thích chị, tôi có thể nói thẳng với chị. Hơn nữa, tôi sẽ không che giấu bản tính của mình, tôi chân thật hơn cậu †a nhiều. Còn tên ngốc kia, vì oán hận Diệp Quốc Thần nên kiểu gì cậu ta cũng không chịu về nhà họ Diệp kế thừa gia nghiệp, để mặc gia nghiệp của nhà họ Diệp bị đám con riêng nhòm ngó.”

Cậu ta chậc chậc hai tiếng: “Cậu ta cho rằng mình làm như vậy là rất thanh cao, nhưng trong mắt tôi chính là ngu không ai bằng. Cho dù có hận Diệp Quốc Thần, nhưng chuyện kế thừa gia nghiệp và hận Diệp Quốc Thần hoàn toàn không xung đột gì với nhau hết. Thậm chí sau khi cậu †a kế thừa gia nghiệp còn có thể tống cổ Diệp Quốc Thần ra khỏi gia tộc. Nhưng cậu ta lại không nghĩ tới điều này, thậm chí còn để thằng con riêng kia nhắm vào, cuối cùng hại chị bị bắt đi. Nếu đổi lại là tôi, tôi đã giế t chết thằng con riêng kia từ lâu rồi.

Cho nên dù điểm nào tôi cũng mạnh hơn tên ngốc kia cả. Chị, chị nghĩ thế nào về tôi?”

“Cậu đừng có mơi” Bạch Dương còn chưa lên tiếng, Lục Khởi đã trực tiếp đẩy Lương Triết ra.

Lương Triết như bị chọc giận, đánh mắt nhìn bả vai bị đẩy của mình, sau đó dời mắt sang khuôn mặt Lục Khởi, giọng nói hiểm ác hung tàn: “Lục Khởi, tôi cũng không phải là tên ngốc kia đâu. Lòng dạ nó đen tối, rõ ràng là người xấu, nhưng có thể giữ lại một chút khoan nhượng vì ai đó có quan hệ khá tốt với mình. Nhưng tôi thì không. Anh dám trêu vào tôi, tôi sẽ dám gi ết chết anh đấy”

Giọng nói của cậu ta lạnh lùng và vô cảm.

Cả người Lục Khởi đều cứng đờ: “Cậu…”

“A Khởi.’ Bạch Dương buông chăn ra, giữ chặt cánh tay Lục Khởi, lắc đầu với anh ta: “Đừng đối đầu với cậu ta. Chúng ta đều không hiểu rõ cậu ta, đừng kích động.”

Từ lúc Lương Triết xuất hiện ở đây, cô đã biết, cậu ta tuyệt đối không phải người tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.