Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1149:




Chương 1149

“Đưa trở về?” Diệp Chí nheo mắt lại: “Anh cảm thấy chúng ta đưa trở về, Phó Kình Hiên sẽ không truy cứu sao? Chuyện này tuyệt đối không thể: Từ lúc bắt cóc Bạch Dương đi, giữa bọn họ và Phó Kình Hiên đã kết thù rồi, không thể vì đưa người về mà hòa giải.

Diệp Chí siết chặt lòng bàn tay, giọng nói âm trầm nói: “Tiếp tục kế hoạch.”

“Hả?” Người đàn ông cao to sửng sốt: “Thật sự muốn tiếp tục sao?”

“Nếu không thì sao?” Ánh mắt của Diệp Chí lạnh lẽo liếc nhìn anh ta: “Dù sao người đã bắt cóc rồi, bất luận chúng ta có thả về hay không, Phó Kình Hiên đều sẽ không tha cho chúng ta, vậy nếu đã như vậy, chúng ta không bằng lợi dụng người tới cùng.”

Người đàn ông cao to gật đầu: “Cậu tư nói 7⁄11 đúng.”

“Có điều chúng ta không thể tiếp tục ở lại nơi này nữa, lập tức thông báo, xuất phát tới núi Vân Vụ, còn nữa, bịt miệng của Bạch Dương, đừng để cô ta lát nữa lại la hét ở trên đường, thu hút sự chú ý của người khác.”

“Hiểu ạ!” Người đàn ông cao to đáp một tiếng, lập tức đi làm theo.

Diệp Chí gào mái tóc dài xõa trước ngực của mình, sắc mặt vô cùng vặn vẹo.

Vốn tưởng rằng kế hoạch này không một kẽ hở, có thể thành công gi ết chết Diệp Hàn Triết.

Tuy nhiên không ngờ, vậy mà kéo cả Phó Kình Hiên vào.

Bây giờ Phó Kình Hiên tham gia vào, tương lai của kế hoạch đã hoàn toàn thoát khỏi dự liệu và tầm khống chế của anh ta, anh ta cũng không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, là vẫn như kế hoạch lúc đầu, thuận lợi xử lý Diệp Hàn Triết, hay vì sự tham gia của Phó Kình Hiên, kế hoạch của anh ta thất bại, cuối cùng rơi vào trong tay của Phó Kình Hiên hoặc trong tay Diệp Hàn Triết, không biết gì cả.

Cho nên tình hình bây giờ chỉ có thể cược một ván, cược rốt cuộc là kết quả nào.

Tóm lại mặc kệ như thế nào, tên đã lên cung, đã không thể không bắn.

Bất luận như thế nào, anh ta đều phải thực lực kế hoạch thành công!

Siết chặt nắm đấm, Diệp Chí xoay người, trở về trên chiếc xe thương vụ của mình.

Rất nhanh, mấy chiếc xe lao ra khỏi đoạn đường nối bên cạnh lối vào đường cao tốc.

Dù sao xe Van và xe thương vụ của anh ta đều không có đăng ký, không thể chạy vào đường cao tốc, chỉ có thể đi vào đường bình thường.

Hơn nữa đường bình thường ít camera, có lợi cho việc ẩn nấp của bọn họ.

Ở một bên khác, Phó Kình Hiên ở ngã tư nhận được điện thoại từ trợ lý Trương: “Sếp Phó, bên phía bộ phận giao thông đã đại khái nắm được tuyến đường của chiếc xe Van đó, sau khi chiếc xe Van rời khỏi từ bệnh viện Đệ Nhất thì rẽ trái ở ngã tư hướng Đông Nam, sau đó chạy về phía ra khỏi thành phố, hơn nữa bộ phận giao thông đã liên lạc với trạm thu phí của đường cao tốc, bên phía trạm thu phí đã xác nhận quả thật nhìn thấy chiếc xe Van đó.”

“Vậy sao?” Phó Kình Hiên siết chặt điện thoại.

Trợ lý Trương gật đầu: “Phải, ngoài điều này ra, còn có một chiếc xe thương vụ và một chiếc bán tải loại nhỏ, tôi nghĩ đây là một nhóm người, ba chiếc xe này đỗ ở đó khoảng mười mấy phút, sau đó rời đi từ đoạn đường cao tốc.”

“Tôi biết rồi, gửi tuyến đường nơi đoạn đường cao tốc đó nối tới.” Phó Kình Hiên một tay cầm vô lăng ra lệnh.

Trợ lý Trương gật đầu: ‘Được.”

Kết thúc cuộc gọi, Phó Kình Hiên tạm thời để điện thoại xuống, sau đó lại tiếp tục chờ đợi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.