Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1135:




Chương 1135

Cho nên vừa đến bệnh viện thì dì Trương đã nhìn thấy Lâm Diệc Hàng đứng ở cửa lớn của bệnh viện, rõ ràng là ra đích thân đón Bạch Dương.

Điều khiến dì Trương không nhịn được cảm thấy rất cảnh giác cho cậu cả nhà mình.

Bà ta không biết bác sĩ Lâm này có quan hệ gì với cô Bạch, rồi tại sao đối xử tốt với cô Bạch như vậy.

Nói bác sĩ Lâm thích cô Bạch, lại không giống lắm, bởi vì từ trong mắt của bác sĩ Lâm, nhìn không ra một chút tình cảm nào đối với cô Bạch.

Nói không thích, lại rất mực chăm sóc đối với cô Bạch, vô cùng tốt, cho nên điều này khiến người ta suy nghĩ mãi mà không hiểu.

Đang suy nghĩ, Lâm Diệc Hàng đi tới, ánh mắt dừng trên mặt Bạch Dương đang được dì Trương đỡ: “Cô vừa nãy nói ở trong điện thoại, mắt nhìn thấy ánh sáng rồi sao?”

“Ừ’ Bạch Dương gật đầu.

Lâm Diệc Hàng nhìn mắt của cô: “Vậy cô bây giờ nhìn thấy tôi không?”

“Nhìn được đường nét cơ thể của anh, ngoài điều này ra, kiểu dáng quần áo, màu sắc của quần áo thì đều không nhìn thấy.”

Bạch Dương trả lời.

Lâm Diệc Hàng đẩy mắt kính: “Tôi biết đại khái tình trạng gì rồi, đến bên khoa não trước, chụp CT, xem thử máu tụ đã biến mất hoàn toàn hay chưa, sau đó rồi đến khoa mắt kiểm tra.”

“Anh sắp xếp.” Bạch Dương nói.

Ba người đi vào cửa lớn của bệnh viện.

Không lâu sau thì Lâm Diệc Hàng dẫn Bạch Dương vào phòng chụp CT của khoa não.

Dì Trương đứng ở bên ngoài, bà ta rút điện thoại ra gọi điện cho Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên đang họp, nghe thấy điện thoại đổ chuông thì lông mày hơi nhíu lại, đang muốn cầm lên tắt máy, bỗng nhiên nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, sống lưng hơi thẳng dậy.

Sau đó, anh phẩy tay.

Trước màn hình lớn, một giám đốc bộ phận đang trình bày về kế hoạch của mình lập tức dừng nói, cả phòng họp trở nên yên Tĩnh.

Phó Kình Hiên lướt qua nút nghe màu xanh lá, nghe điện thoại: “Là tôi.”

Dì Trương nghe thấy giọng của anh, một †ay che hờ miệng, đè thấp giọng nói: “Cậu cả, tin tốt, mắt của cô Bạch sắp khôi phục rồi.

“Thật sao?” Trong mắt Phó Kình Hiên phát ra ánh sáng, mọi người trong phòng họp đều có thể cảm nhận được tâm trạng của anh đang rất tốt.

Điều này khiến bọn họ không nhịn được mà nhìn nhau, suy đoán xem rốt cuộc là chuyện gì khiến Sếp Phó vui mừng như vậy.

“Thật ạ, cô Bạch đã có thể nhìn thấy đường nét của vài thứ rồi, bây giờ đang ở bệnh viện kiểm tra lại mắt, cậu cả, cậu có muốn qua đây không?” Dì Trương hỏi.

Phó Kình Hiên gật đầu: “Được, lát nữa tôi 1 tới.”

Cúp máy, Phó Kình Hiên để điện thoại xuống, sự dịu dàng trên mặt lập tức thu lại, khôi phục sự lạnh lùng không cảm xúc: “Anh tiếp tục đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.