Chương 1126
Là người giúp việc chăm sóc mẹ ruột Phó Kình Hiên nhiều năm, dì Trương đương nhiên nhìn một cái thì nhận ra, bộ trang sức này căn bản không phải là của lão phu nhân, mà là của hồi môn của bà chủ cũ.
Cho nên vừa rồi cậu cả đã nói dối, lừa Bạch Dương.
Dường như nhìn ra dì Trương đang nghĩ cái gì, Phó Kình Hiên khẽ gật đầu, coi như thừa nhận.
Khóe miệng của dì Trương giật giật.
Cậu cả của tôi ơi, cậu làm như vậy, không sợ về sau cô Bạch biết được, sẽ giận sao?
Phó Kình Hiên đọc hiểu được, cụp mí mắt không đáp lại.
Bạch Dương không biết hai người này đang âm thầm giao lưu gì cảm cô không nghe thấy động tác mở chiếc hộp của dì Trương, mở miệng hỏi: ‘Dì Trương, mở chưa?”
Dì Trương hít một hơi, đ è xuống sự mất bình tĩnh trong lòng, mím cười trá lời: ‘Mớ ra rồi, là một bộ trang sức đế vương xanh.”
“Phụt!” Bạch Dương đang uống nước, nghe thấy lời này, một ngụm nước trực tiếp phun ra.
Phó Kình Hiên ngồi ở đối diện cô, vừa hay bị phun trúng, cả gương mặt đẹp trai đều bị phun ướt hết.
Không chỉ có mặt, còn có cả tóc.
Tóc mái trước trán anh cũng ướt vào lọn, một lọn trong đó, còn đang nhỏ hạt nước, mà anh có lễ là chưa từng trải qua loại chuyện này, nhất thời sững cả người, cả người nhìn vừa nhếch nhác vừa buồn cười.
Dì Trương không nhịn được mà phì cười: “Cậu Phó cậu…
Nghe thấy tiếng cười của dì Trương, Bạch Dương ý thức được mình có lẽ gây họa rồi, bàn tay cầm chiếc ly siết chặt lại, sống lưng cũng thẳng lên một chút: “Cái đó… Dì Trương, xảy ra chuyện gì vậy, có phải vừa rồi tôi…
“Không sao.” Phó Kình Hiên hít một hơi, cuối cùng thoát khỏi cơn sững sờ, sau đó đưa tay lau nước trên mặt, khẽ nói.
Dì Trương thấy vậy, vội vàng rút hai tờ khăn giấy đưa tới: ‘Cậu Phó, đây ạ”“
“Cảm ơn.” Phó Kình Hiên nói cảm ơn, nhận lấy khăn giấy lau mặt cho mình.
Bạch Dương nghe thấy âm thanh rút giấy, đã hoàn toàn chắc chắn, bản thân vừa phun vào anh, tuy không phải là cố ý, nhưng ít nhiều cũng có chút ngại ngùng, cô c ắn môi dưới nói: “Dì Trương, giúp Sếp Phó lấy chiếc khăn lông mới.”
“Được.” Thấy Bạch Dương muốn cho Phó Kình Hiên khăn lông, dì Trương rất vui mừng, vội vàng đáp một tiếng, đi về phía phòng tắm.
Phó Kình Hiên cũng không dám tin mà nhìn Bạch Dương: “Em…
“Làm sao?” Bạch Dương hỏi.
Cổ họng của Phó Kình Hiên chuyển động: “Em vậy mà cho người lấy khăn lông cho tôi.
Theo lý mà nói, với mức độ lạnh nhạt của cô đối với anh, không ngó không ngàng mới là điều bình thường nhất.
Vậy nên cô cho anh khăn tay mới khiến anh vô cùng kinh ngạc.
Bạch Dương cắn môi, sau đó hờ hững nói: “Rất ngạc nhiên sao? Tôi biết bản thân mình gây hoạ, cho nên cho anh khăn lông, cũng là bồi tội cho bản thân mình mà thôi, còn nữa, vừa rồi xin lỗi rồi, tôi không phải là cố ý.
Nhìn dáng vẻ vô cùng ái ngại của cô, Phó Kình Hiên khẽ nhếch môi, anh dịu dàng nói: “Tôi biết, tôi không trách em.”