Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1118:




Chương 1118

“Chồng…” Bà Cố hốc mắt đỏ hoe, nước mắt ngân ngấn nhìn Cố Việt Bân.

Nắm đấm của Cố Việt Bân bóp rồi thả, thả rồi bóp, lặp lại vài lần như vậy, lúc này mới hít sâu một hơi, miễn cưỡng bình tĩnh lại, giọng nói cứng nhắc: “Được rồi, đừng khóc, tôi không sao.”

“Sao lại không sao, đây là bệnh suy thận, sẽ chết người!” Bà Cố vừa lo lắng vừa sợ hãi nói.

Cả đời này của bà ta đều luôn dựa vào người khác mà sống.

Trước khi lấy chồng thì dựa vào ba, sau khi lấy chồng thì dựa vào chồng, cũng vì vậy, bà ta gần như không có bất kỳ kỹ năng sinh tồn gì cả.

Cho nên bà ta không thể tưởng tượng được sau khi Việt Bân chết, bà ta sẽ như thế nào.

Chết!

Nghe thấy chữ này, trong lòng Cố Việt Bân chợt run lên, thịt trên mặt cũng run lên, †rong mắt vụt qua một tia sợ hãi, sợ hãi đối với cái chết.

3⁄11 Không ai muốn chết, cũng không ai không sợ chết, đặc biệt là đối với loại người có tiền có thế như ông ta mà nói thì càng không muốn chết, càng sợ chết.

Nhưng đối với cái chết của người khác, ông ta lại hoàn toàn không hề có cảm giác gì, vậy nên sau khi ép chết nhân viên kỹ thuật đó, ép chết Bạch Hạo, trong lòng ông †a không hề áy náy.

Tuy nhiên bây giờ điềm báo cái chết giáng xuống người ông ta, ông ta mới biết, thì ra chết là một chuyện đáng sợ như vậy.

Vừa nghĩ tới việc bản thân không sống được lâu nữa, trong lòng Cố Việt Bân khó thể chấp nhận.

Nhìn cơ thể run rẩy và hai mắt đỏ ngầu của Cố Việt Bân, bà Cố vội vàng nắm lấy †ay của ông ta: “Việt Bân, chúng ta ra nước ngoài có được không? Ra nước ngoài chữa trị, trình độ y tế ở nước ngoài tân tiến hơn †rong nước, chúng ta nếu ra nước ngoài, chắc chắn có thể chữa khỏi.

Cố Việt Bân rút tay ra: “Trình độ y tế ở nước ngoài tân tiến, nhưng đối diện với bệnh suy thận, cũng không thể chữa trị, cho nên có ra nước ngoài hay không cũng như nhau.”

“Vậy… vậy chúng ta không có cách nào khác sao?” Sắc mặt của bà Cố tái nhợt.

Cố Việt Bân nghiến răng: “Có, cách duy nhất, chỉ có thay thận.”

Nhưng lời của bác sĩ lại khiến ông ta nhớ rất rõ.

Bác sĩ nói, cho dù cuối cùng thay thận thành công, nhiều nhất cũng chỉ có 10 năm tuổi thọ.

10 năm… đối với ông ta mà nói, còn lâu mới đủ.

Có điều nếu không thay thận, nhiều nhất chỉ được 1 năm.

Vậy nên 1 năm và 10 năm, nên chọn cái nào, đương nhiên không cần nghĩ nhiều.

“Thay thận, thay thận…” Ánh mắt của bà Cố đờ đẫn đọc hai lần, sau đó hạ quyết tâm, siết chặt lòng bàn tay nói: “Vậy thì thay thận, tôi lập tức liên lạc tới kho cơ quan nổi tiếng trong và ngoài nước, nhất định có thể †ìm được thận thích hợp!”

Nói rồi, bà ta rút điện thoại ra bắt đầu liên lạc.

Cùng lúc này, Phó Kình Hiên cũng biết bệnh tình của Cố Việt Bân.

Khi biết được Cố Việt Bân mặc bệnh suy thận, anh cũng không khỏi ngạc nhiên một lát.

Trước đó khi Cố Việt Bân ở đơn vị giám định thì gọi đau eo, không ngờ kiểm tra lại ra bệnh suy thận.

“Sếp Phó, vợ chồng Cố Việt Bân chắc chắn sẽ nghĩ cách tìm thận thích hợp, chúng ta có cần ra tay giúp không?” Trợ lý Trương nhìn Phó Kình Hiên hỏi.

Phó Kình Hiên nhíu mày: “Tại sao phải giúp?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.