Chương 1089
Đợi lát nữa, bọn họ nhất định bắt con nhỏ này cởi bộ đồ trên người ra, cầm ra ngoài chắc chắn còn có thể bán được giá tốt, không những như vậy, còn phải bắt con nhỏ này, đưa hết đồ đáng tiền cho bọn họ.
Trong lòng vợ chồng Lý Đại Ngưu phấn khích nghĩ, nhưng ngoài mặt lại diễn vẻ khẩn trương lo lắng.
“Thất, con bé này, thật là khiến ba và mẹ con tìm thật vất vả.” Lý Đại Ngưu vừa tức giận vừa lo lắng nói.
“Phải đó Thất, nếu không phải cậu Trình này tìm ba mẹ, nói với mẹ con chạy vào trong thành phố, còn nhận hai người giàu có làm ba mẹ, ba mẹ còn tưởng con bị con bắt cóc đi rồi, thật là, mẹ và con của con không phải chỉ quát con mấy câu thôi sao, con còn bỏ nhà ra đi?” Vợ của Lý Đại Ngưu chỉ trích, đồng thời còn muốn đưa tay vỗ cánh tay của Cố Mạn Tình.
Đồng tử của Cố Mạn Tình chợt co rút, vô thức lớn tiếng nói: “Tránh ra, đừng chạm vào tôi!”
Cô ta bỗng đẩy vợ của Lý Đại Ngưu ra.
Vợ của Lý Đại Ngưu bị đẩy cho loạng choạng, suýt nữa ngã.
May mà Lý Đại Ngưu kịp thời đỡ bà ta mới không thật sự ngã ra.
“Vợ, bà không sao chứ?” Lý Đại Ngưu vội vàng hỏi.
Vợ của Lý Đại Ngưu đau lòng lau nước mắt: “Tôi không sao, tôi chỉ là đau lòng buồn bã, đứa trẻ này quả nhiên to gan rồi, có ba mẹ giàu có thì không nhận ba mẹ ruột của mình nữa.”
“Lại không à.” Sắc mặt của Lý Đại Ngưu vô cùng sa sầm, nhìn Cố Mạn Tình bằng ánh mắt âm độc.
Cố Mạn Tình thấy ánh mắt như này của ông ta, lập tức nghĩ tới những ngày tháng trước kia, cô ta bị dọa cho thay đổi mặt mày, vội vàng trốn ở đằng sau vợ chồng Cố Việt Bân, giọng nói vô cùng hoảng sợ: “Ba, mẹ, con rất sợ.”
“Mạn Tình, đừng sợ đừng sợ mẹ ở đây rồi.”
Bà Cố ôm lấy Cố Mạn Tình, vỗ lưng của cô †a dịu dàng an ủi.
Gố Việt Bân lại trực tiếp nhìn thẳng vào vợ chồng Lý Đại Ngưu: “Hai người muốn làm gì với con gái của tôi?”
“Con gái của ông sao?” Vợ chồng của Lý Đại Ngưu chợt sững người.
Sau đó, Lý Đại Ngưu phản ứng lại, chợt thu lại sự âm độc trên mặt, nở nụ cười nịnh nọt: “Phải, vừa rồi con bé Thất gọi hai người là ba mẹ, vậy nên hai người chính là ba mẹ đã nhận nuôi con nhỏ Thất này. Xin chào, xin chào, ông em Gố, tôi là Lý Đại Ngưu, là ba ruột của Thất.”
Ông ta xoa tay, sau đó chìa tay về phía Cố Việt Bân.
Cố Việt Bân nhìn bàn tay bẩn thỉu của ông †a và khe móng tay két đầy chất bẩn thì sắp buồn nôn tới ói cả ra, trực tiếp đánh †ay của ông ta đi, tức giận nói: ‘Im miệng, ai là ông em Cố của ông!”
“Phụt!” Trình Viễn Minh không nhịn được mà bật cười: “Tuổi của Cố Việt Bân còn lớn hơn Lý Đại Ngưu hai tuổi, quả thật không phải là ông em.”
Bạch Dương có hơi tiếc nuối mà thở dài: “Nghe miêu tả của anh thì tôi biết vở kịch tại đây rất hay, đáng tiếc tôi không nhìn thấy.”
“Tôi không phải là đang truyền tải tình hình thực tế cho cô hay sao? Với lại, tôi còn quay video lại.” Trình Viễn Minh cầm điện thoại nói.
Phó Kình Hiên ở bên cạnh lạnh lùng liếc nhìn anh ta, rất nhanh thì đưa mắt nhìn sang mấy người Cố Việt Bân, cụp mắt không biết đang nghĩ điều gì.