Chương 1070
Nghe Trình Minh Viễn nói, Bạch Dương thả Tiramisu đã ăn một nửa trong tay xuống, trả lời: “Tôi biết rồi, nhưng mà chỉ đưa một bản giám định huyết thống sang vẫn chưa đủ, không chắc chắn là bọn họ sẽ tin.”
“Tôi biết, cho nên tiếp theo tôi sẽ còn lần lượt đưa một vài thứ sang, đây chỉ là khúc nhạc dạo mà thôi, mặt khác, tôi còn chuẩn bị đón vợ chồng nhà họ Lý kia đến, đến lúc đó có trò hay có thể xem rồi.” Trình Minh Viễn cười nói.
Bạch Dương giãn lông mày: “Anh được lắm đấy, nhưng như thế cũng tốt, Lý Thất không phải chỉ muốn làm con gái Cố Việt Bân sao? Vậy cứ để cô ta lại nhớ lại ký ức xem ai mới là ba mẹ thực sự của cô ta.”
Cô thừa nhận, ngay từ đầu không nên †ìm thế thân Cố Mạn Tình làm gì, không nên đưa Lý Thất vào cái vòng này, sinh ra sự tham lam của Lý Thất.
Cho nên cô và Trình Minh Viễn có lỗi, nhưng tương tự, bản thân Lý Thất cũng có lỗi.
Lý Thất đã đồng ý sẽ cố gắng giúp bọn họ làm việc, đồng thời cũng cam tâm Tình nguyện đồng ý, không phải bọn họ ép buộc, cho nên Lý Thất nên tuân thủ ước định, không nên có suy nghĩ khác.
Nhưng mà Lý Thất cũng không làm được, ngược lại còn công kích bọn họ, cho nên đương nhiên bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho Lý Thất, nên để Lý Thất ăn chút thiệt thòi, nhận lấy chút dạy dỗ, để Lý Thất biết, bọn họ có thể đưa cô ta vào cái vòng này, đồng thời cũng có thể đuổi cô ta ra ngoài.
“Không sai, tôi đang có ý định này, được, †ôi sắp đến đến thôn nhà họ Lý rồi, chuyện khác đơi tôi trở lai rồi nói.” Trình Minh Viễn nói.
Trò chuyện kết thúc, dì Trương bưng cho cô một chén sữa bò: “Cô Bạch, uống chút sữa bò đi.”
“Cảm ơn dì Trương.” Bạch Dương cười, nhận lấy sữa bò.
Lúc này, chuông cửa vang lên.
Dì Trương nhìn về phía cửa một chút: “Cô Bạch, tôi đi mở cửa.”
“Được, làm phiền dì Trương.” Bạch Dương gật đầu.
Dì Trương đi ra cửa, mở cửa ra.
Lục Khởi cầm theo một túi xoài đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy dì Trương, trên khuôn mặt anh tuấn hiện đầy vẻ nghi hoặc: “Bà là ai?”
Ánh mắt dì Trương lóe lên, sau đó cười trả lời: “Chào cậu Lục, tôi là bảo mẫu của cô Bạch.”
“Bảo mẫu?” Lục Khởi kinh ngạc một tiếng, sau đó bước nhanh đi vào trong nhà, nhìn thấy Bạch Dương trên ghế sa lon, vội vàng hỏi: “Cục cưng, bảo mẫu này là do em tự tìm sao? Bảo mẫu anh sắp xếp cho em đâu? Vì sao em không cần chứ?”
Cô cũng không nhìn thấy, bảo mẫu cô †ìm có phải người tốt hay không, cô cũng không biết.
Cho nên tại sao cô lại muốn tìm bảo mẫu một lần nữa chứ, là do bảo mẫu anh †a tìm không tốt sao?
Nghe tiếng Lục Khởi, Bạch Dương ngừng động tác uống sữa bò lại, sau đó kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn sang phía giọng nói của Lục Khởi vang lên: “A Khởi, anh đang nói gì vậy, không phải dì Trương do anh tìm cho em sao?”
“Anh?” Lục Khởi chỉ lên mũi mình, sau đó nhìn sang dì Trương, cuối cùng vội vàng lắc đầu: ‘Đương nhiên là không phải, bảo mẫu mà anh tìm không phải bà ấy.”
“Không phải?” Bạch Dương ngẩn người.
Dì Trương không phải do A Khởi tìm.
Vậy dì Trương từ đâu tới?
Đôi mi thanh tú của Bạch Dương nhíu lại.