Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1037:




Chương 1037

“Sau đó? Có bị ôm nhầm không?” Bạch Dương nắm tay lại hỏi.

Đó là điều cô muốn biết nhất bây giờ.

Nếu thật sự ôm nhầm, như vậy ba mẹ nhất định sẽ đến bệnh viện, để bệnh viện liên lạc với một đôi cha mẹ ôm nhầm con khác, đồng thời cũng sẽ ghi chép chuyện ôm nhầm đứa bé này vào hồ sơ.

“Chờ một chút, để tôi xem” Trần Thi Hàm tiếp tục lật về phía sau, sau đó cô lắc đầu: “Không có, trong hồ sơ không có nhắc tới chuyện ôm nhầm đứa bé, ngược lại có rất nhiều báo cáo kiểm tra của trẻ sơ sinh, tình huống của đứa bé đều không tốt lắm.

Tổng giám đốc bạch, hóa ra khi còn bé ngài thân thể yếu ớt nhiều bệnh như vậy.”

Bạch Dương mím môi: “Tôi không biết khi còn bé tôi có phải là thể nhược nhiều bệnh hay không, ba mẹ tôi chưa từng nói qua, nhưng mà chuyện này không quan trọng, quan trọng là vì sao lại không có ghi chép ôm nhầm?”

Nếu không có hồ sơ ôm nhầm trẻ, điều đó có nghĩa là cô chưa bao giờ bị ôm nhâm.

Vậy đứa bé không có nốt ruồi đỏ lần đầu tiên A Khởi nhìn thấy, là ai?

Càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, Bạch Dương lấy điện thoại ra đưa cho Trần Thi Hàm: “Thi Hàm! Giúp tôi gọi điện cho A Khởi.”

“Được! Trần Thi Hàm đóng tập hồ sơ trên tay rồi cầm lấy điện thoại, lục tìm số điện thoại của Lục Khởi và gọi đi.

Điện thoại được kết nối rất nhanh, giọng nói của Lục Khởi vang lên: “Cục cưng!”

Trần Thi Hàm đảo mắt, trả lời với ý đồ xấu: “ChàiI Ông xã gọi eml”

“Khụ khụ…” Bạch Dương bị sặc bởi nước bọt của chính mình.

Bên kia đầu dây, Lục Khởi hoang mang giây lát, sau đó thẹn quá hóa giận: “Mẹ nói!

Cái quỷ quái gì vậy, gọi ai là ông xã thế?”

“Được rồi! Được rồi!” Trần Thi Hàm vẫn muốn trêu chọc anh ta. Bạch Dương nhịn cười đưa tay ra: “Được rồi Thi Hàm, đừng giốn nữa, đưa điện thoại cho tôi.”

Trần Thi Hàm đưa điện thoại và cười to ha ha: “Tổng giám đốc Bạch! Tổng giám đốc Lục căng thẳng quá mức đúng là vui thật.”

Bạch Dương dở khóc dở cười lắc đầu, cô đưa điện thoại lên tai: “A lô! A Khởi! Là eml”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lục Khởi mới thở phào nhẹ nhõm: “Cục cưng!

Vừa rồi là ai vậy! Có một người tự nhiên gọi anh là ông xã, làm anh giật cả mình. Nếu không phải thấy số em gọi thì anh còn nghĩ là ai đó gọi nhầm.”

“Là Thi Hàm đó, em bảo cô ấy gọi cho anh, cô ấy trêu anh đấy.” Bạch Dương cười Và nói.

Lục Khởi thở hồng hộc nói: “Mẹ nó!

Không ngờ là cô ta. Cục cưng! Em nói với cô ta rằng đợi cô ta về, xem anh xử cô ta thế nào, dám lấy anh ra đùa giỡn.”

“Được!” Bạch Dương bụm miệng cười.

Lục Khởi hừm hừ, giờ mới lấy lại bình Tĩnh để hỏi chuyện nghiêm chỉnh: “Cục cưng! Em gọi cho anh vào lúc này là đã điều tra ra được gì rồi à?”

Vừa nghe thấy vậy, nụ cười trên khuôn mặt Bạch Dương chợt cứng đờ, giọng nói nặng nề “ừm” một tiếng: “A Khởi! Giờ em đang ở bệnh viện mà năm đó em sinh ra, em đã xem hồ sơ rồi, suy đoán của chúng †a sai rồi, em không có bị người khác bế nhầm”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.