Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1030:




Chương 1030

“Chị..” Lương Triết đi tới trước mặt Bạch Dương, thấp giọng gọi một tiếng.

Bạch Dương ừ một tiếng, thản nhiên nói: “Em còn đang suy nghĩ, có phải chị không định gặp em nữa hay không?”

“Làm sao có thể chứ.” Lương Triết vội vàng phủ nhận.

Dung Kiều: “Sao không, ngay cả điện thoại của tôi cậu cũng không thèm nghe máy, chẳng lẽ là không thấy tôi sao?”

“Em…” Cổ họng Lương Triết nghẹn lại, nhất thời nói không nên lời, một lát sau, mới khàn khàn mở miệng: “Em chỉ là không biết đối mặt với chị như thế nào, cũng không có mặt mũi để đối mặt với chị, em làm ra loại chuyện đó với chị, sợ chị chán ghét em, giận em, không tha thứ cho em, cho nên…”

“Được rồi, đã qua rồi, tôi không có ghét cậu, cũng không có giận cậu, càng không có chuyện không tha thứ cho cậu.” Dung Kiều thở dài nói.

Ánh mắt Lương Triết chợt sáng, trên mặt nhất thời nở nụ cười vui vẻ: “Chị, chị tha thứ cho em sao?”

“ỪI” Dung Kiều gật đầu.

Lương Triết vươn tay, run rẩy năm lấy cô: “Chị, đây có phải là sự thật không? Chị thật sự không trách em sao?”

“Là thật, nhưng mà… Bạch Dương rút tay ra, khuôn mặt nghiêm túc nói: “Nhưng mà chị hy vọng sau này em không cần phải làm những chuyện như thế này nữa, biết không?”

Ánh mắt Lương Triết tối sầm lại, ngoài miệng lại đáp ứng: “Được, em sẽ không.”

“Vậy là tốt rồi.” Bạch Dương vui mừng nở nụ cười: “Mặt khác, tôi cũng biết chuyện trạng thái tâm lý của cậu.”

Lời này làm cho biểu tình trên mặt Lương Triết chậm rãi ngưng đọng: “Chị, chị biết rồi phải không?”

“Ừm, cho nên Tiểu Xuyên, nghe lời tôi, đi kiểm tra tâm lý có được không?” Bạch Dươngg thành khẩn khuyên nhủ.

Lương Triết hơi híp mắt, nhìn chằm chằm mặt cô trong chốc lát, cuối cùng rũ Ị”

mí mắt trả lời một chữ: “Được “Ngoan!” Bạch Dương vỗ cánh tay cậu ta.

Cậu ta ở bên cạnh cô, vì vậy cô tất nhiên không cần phải nhìn là có thể biết cánh tay của mình đang ở đâu.

Bên kia, Trần Thi Hàm nhìn một màn này, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó hướng Lương Triết làm biểu tình miệng im lặng: Hình như anh đang trả lời có lệ với Tổng giám đốc Dung, anh không muốn đi gặp bác sĩ tâm lý!

Lương Triết đọc hiểu, ánh mắt lạnh như băng cảnh cáo cô một chút, sau đó nhanh chóng thu hồi lại, sợ bị Bạch Dương nhìn thấy.

Trần Thi Hàm trợn trắng mắt, muốn nói không cần phải khẩn trương như vậy, bởi vì Tổng giám đốc Dung sẽ nhìn không thấy.

Những lời này, cô nghĩ cô không cần nói ra, vẫn nên để cho cậu ta tự mình đi phát hiện đi.

“Đúng rồi chị, vết thương trên đầu chị là xảy ra chuyện gì?” Lương Triết nhìn băng gạc trên đầu Bạch Dương, trong mắt lạnh lùng nhưng vẻ mặt lại rất quan tâm.

Bạch Dương sờ sờ băng gạc trên đầu, vẻ mặt nhạt nhẽo: “Bị chó điên đánh”

“Ai?” Lương Triết lập tức hỏi.

Bạch Dương mở miệng trả lời: “Được rồi Tiểu Xuyên, đừng hỏi nữa, chuyện này tôi †ự mình sẽ xử lý, chúng ta đi trước đi, đừng ở lại nơi này, sẽ chắn đường người khác. “

Lương Triết thấy cô không nói, hai tay nắm chặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.