Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1012:




Chương 1012

Điều đó có nghĩa là trong tương lai kẻ đó vẫn có thể tấn công cô nữa!

“Tại sao lại nói nốt ruồi đỏ của tôi uy hiếp thân phận của cô ta chứ? Rốt cuộc thì nốt ruồi đỏ của tôi có bí mật gì?” Bạch Dương cắn chặt môi dưới hỏi.

Khóe miệng Trần Tú Chi mấp máy: “Tôi không biết, cô ta không nói cho tôi biết, cô †a chỉ nói nó sẽ uy hiếp thân phận của cô ta.

“Chẳng trách lúc đó cô ta không trả lời, hóa ra là không biết.” Lục Khởi đột nhiên sờ sờ cằm.

Bạch Dương thở dài: “Vậy tại sao lúc ấy cô lại nói, người để cô gánh tội thay mới là người quan trọng nhất đối với cô?”

“Bởi vì, tôi muốn giấu con trai tôi, tôi không muốn lộ chuyện tôi có con trai, cho nên tôi mới nói như vậy, như vậy các cô sẽ bị tôi lừa, cho rằng tôi vì cô ta nên mới tấn công Bạch Dương.” Trần Tú Chi đáp.

Lục Khởi giễu cợt: “Vậy cô thật sự rất thông minh.”

“Con trai cô đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Dương lại hỏi.

“Con trai tôi mắc bệnh ung thư máu, cần rất nhiều chi phí để phẫu thuật và tiền thuốc men, cho nên cô ta đã tìm tới tôi, chỉ cần tôi nhận tội thay cô ta, cô ta sẽ trả tiền điều trị cho con trai tôi”

“Thì ra là như vậy” Lục Khởi thở dài: “Vì muốn chữa bệnh cho con trai, cho nên cô †a không thể khai ra người đó, phải liều mạng khẳng định bản thân chính là người đã tấn công em, nếu không một khi chuyện bản thân cô ta vô tội, chỉ đến nhận tội thay, cho dù người kia có bị bắt hay không, con trai cô ta đều không được cứu. “

Hai mắt Bạch Dương lóe lên: “Cô ta thực ra rất đáng thương, nhưng đáng thương không có nghĩa là cô ta đúng.”

“Đúng vậy.” Lục Khởi gật đầu.

Ánh mắt Bạch Dương lại rơi lên người Trần Tú Chỉ: “Cô nói cô không biết tên của người đó, chỉ nhìn thấy dáng vẻ của cô ta, vậy bây giờ cô hãy miêu tả bộ dáng của cô ta đi”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Chỉ cần biết ngoại hình, đặc điểm của người đó.

Có thể nhanh chóng tìm thấy người đó.

Trần Tú Chi bắt đầu miêu tả: “Chiều cao bằng với tôi, cân nặng cũng bằng với tôi, làn da không trắng lắm, khuôn mặt cũng chỉ có thể coi là ưa nhìn, nhưng cô ta ăn mặc rất đẹp, bộ quần áo vừa nhìn cũng biết là rất đắt.”

“Quần áo rất đắt, xem ra thân phận không bình thường.” Lục Khởi phân tích.

Bạch Dương mím môi: “Tôi cần cô miêu tả chỉ tiết khuôn mặt của cô ta.”

Chỉ nói là khuôn mặt ưa nhìn thì đâu tính là miêu ta.

Những người có khuôn mặt ưa nhìn, thì có nguyên cả một bó to.

“Khuôn mặt …” Trần Tú Chi cau mày, dường như đang tìm từ để miêu tả, một lúc sau mới lên tiếng: “Miệng của cô ta rất mỏng, mũi hơi to, mắt rất đẹp, có hơi to.”

“Có đặc điểm đặc trưng nào không? Ví dụ như nốt ruồi trên mặt hay gì đó?”

“Không có.”

Bạch Dương im lặng.

Trên mặt không có đặc điểm đặc trưng nào, chỉ dựa vào những miêu tả về đặc điểm trên khuôn mặt thì tìm người vẫn có chút khó khăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.