Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1004:




Chương 1004

Sở dĩ cô ta mang về nhà rồi mới vứt đi, là vì sợ rằng nếu ném xuống Vịnh Thiên Thủy hoặc ở khu ổ chuột sẽ bị cảnh sát phát hiện, dù sao ở trên cây gậy, có thể sẽ có dấu vân tay mà cô ta xử lý không sạch, một khi bị phát hiện thì kế hoạch này sẽ thành công cốc.

Kế tiếp là, sở dĩ cô ta không để cho Trần Tú Chỉ ra tay với Bạch Dương, mà lại lựa chọn tự mình ra tay cũng bởi vì lá gan Trần Tú Chi quá nhỏ, còn nhát gan hơn cả cô ta, nghe thấy phải làm đả thương người khác, cỡ nào cũng không chịu làm, cho nên hết cách, cô ta mới tự mình ra tay hành động.

Tuy rằng cô ta không phải là dạng người tốt gì, lòng dạ cũng sâu, nhưng thật sự đả thương người thì vẫn là lần đầu tiên. Cho nên lúc ấy khi ra tay với Bạch Dương, cô ta cũng rất hoảng hốt, sợ hãi, nhưng vì tương lai của bản thân cô ta, dù có đang hoảng hốt, sợ hãi cũng phải cắn răng mà làm.

Nhưng không nghĩ tới sau khi làm xong chuyện, ngược lại cô ta không sợ mà chỉ sợ mình bị phát hiện rồi bị bắt.

Có điều trên tin tức nói, Trần Tú Chỉ bị bắt vào khoảng bốn giờ chiều, bây giờ đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua rồi mà cảnh sát cũng không đến tìm cô ta, vậy xem ra, có lẽ Trần Tú Chi không có khai ra cô ta.

Nghĩ như vậy, lo lắng sợ hãi trong lòng Cố Mạn Tình cũng bình tĩnh lại một chút.

Cô ta đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn bầu trời đêm bên ngoài, nhỏ giọng thì thầm: “Cô Bạch, cô cũng đừng trách tôi, tôi làm vậy cũng vì tương lai của mình mà thôi. Nếu cô và ngài Trình đã đưa tôi đến thiên đường này, làm trỗi dậy lòng tham bên trong tôi, vậy cô phải chịu trách nhiệm. Cho nên nếu có trách, thì cô trách chính mình tại sao lại là Cố Mạn Tình vậy…”

Ngày hôm sau, chín giờ sáng.

Bạch Dương nhờ Lục Khởi xin cho mình nghỉ một buổi sáng, chuẩn bị đi đến cục cảnh sát bên kia xem thử Trần Tú Chỉ kia.

Lục Khởi không lay chuyển được cô, cho nên đành phải đồng ý, tìm một chiếc xe lăn rồi qua đó cùng cô.

Vừa đi tới bãi đỗ xe, trợ lý Trương bên kia cũng đẩy Phó Kình Hiên qua đây.

Lục Khởi thấy thế, lập tức chống nạnh: “Làm sao, anh cũng muốn đi à?”

Phó Kình Hiên từ chối cho ý kiến: “Không thể sao? Bắt được người cũng có công lao của tôi mà, tôi đi cũng là chuyện dễ hiểu.”

Lục Khởi bĩu môi: “Nếu không phải nhìn vào điểm này thì nói gì đi nữa tôi cũng phải ngăn anh lại.”

“Được rồi A Khởi, đừng ầm ï nữa, chúng †a đi thôi.” Bạch Dương không nhìn thấy, cho nên chỉ có thể mò mẫm chạm vào Lục Khởi rồi vỗ tay Lục Khởi, đau đầu thúc giục nói: “Đừng quên rằng thời gian của chúng †a chỉ có một buổi sáng thôi đó.”

“Xin lỗi bé cưng, em cũng biết đấy, anh mà nhìn thấy Phó Kình Hiên là muốn châm chọc anh ta vài câu, bây giờ anh đưa em lên xe” Lục Khởi nói xong, lấy chìa khóa xe ra mở cửa xe.

Ở bên cạnh, trợ lý Trương mím môi ho một tiếng, đè ý cười xuống rồi nói với Phó Kình Hiên: “Tổng giám đốc Phó, chúng ta cũng lên xe thôi.”

Phó Kình Hiên ừm một tiếng, tuy rằng ngoài miệng thì đồng ý, nhưng lại không hành động, vẫn luôn nhìn Bạch Dương.

Mãi cho đến khi Bạch Dương ngồi vào †rong xe dưới sự trợ giúp của Lục Khởi, lúc này mới ra hiệu cho trợ lý Trương đẩy mình đến trước xe.

Hai chiếc xe một trước một sau đến cục cảnh sát cách nhau khoảng mười mấy giây.

Lục Khởi đẩy Bạch Dương đi vào.

Cục cảnh sát bên này đã nhận được điện thoại của Phó Kình Hiên từ sớm, biết được bọn họ muốn tới đây, cho nên không nói gì mà lập tức dẫn họ đến gặp Trần Tú Chỉ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.