Thừa Kế Di Sản Của Anh Hai Tiện Thể Hưởng Luôn Đứa Con Trai Của Ảnh

Chương 3: Con có thể giúp chú




“Vâng.” Phó Thành đáp.
Cậu bình tĩnh trả lời, ngược lại Phó Tuyết Thâm mới là người bị dọa sợ, “Cậu, cậu nói cái gì?”
“Con nói con có thể giúp chú.” Cậu lấy ngón tay chỉ vào vật giữa hai chân anh, Phó Tuyết Thâm thấy thế vội lấy chăn che khuất nửa người dưới, “Giúp cái gì mà giúp, không biết lớn nhỏ, tôi là chú cậu đó!”
“Chú sao vậy, đều là đàn ông cả mà.” Cậu tiến lên một bước, khom lưng ngồi xuống mép giường. Khoảnh cách giữa hai người quá gần, anh theo bản năng dịch người về sau, cậu cười cười nói: “Lúc trước ở trường bạn cùng phòng cũng hay giúp nhau thôi, chú không cần xấu hổ, đây là chuyện bình thường mà.”
Khi Phó Tuyết Thâm còn ngồi trên ghế nhà trường chưa từng trải qua việc đó, có nghĩ thế nào cũng thấy lời giải thích của cậu không được bình thường. Hơn nữa lùi mười ngàn bước mà nói, bạn cùng phòng giúp nhau có phù hợp với lẽ thường thì chú cháu giúp nhau chắc chắn không đúng.
“Đừng có phá, cậu ra ngoài đi.” Phó Thành không những không đi ra mà còn ngồi xích vào trong, anh buộc phải tiếp tục lùi về sau, “Lúc nãy tôi nói giỡn với cậu thôi, tôi không cần cậu giúp đâu, tự tôi làm được.”
“Chú đừng khách sáo với con, kỹ thuật của con tốt lắm, bảo đảm chú sẽ thoải mái.” Cậu chân thành nhìn anh, “Chú tin con.”
Phó Tuyết Thâm nghe cậu nói đến hai từ “thoải mái” không hiểu sao eo lại mềm nhũn. Đêm đầu tiên hai người gặp nhau cậu đã từng giúp anh, tuy thời gian không lâu nhưng đủ để chứng minh cậu thật sự không nói dối, kỹ thuật rất khá, rất thoải mái. Mắt anh khẽ đảo nhanh qua tay phải của đối phương, sau đó anh phát hiện mình lại cứng nữa rồi. Anh nuốt nước bọt, cái tay kia vươn qua kéo chăn ra, anh sững sờ chưa kịp làm gì đã nằm gọn trong ngực cậu.
“Để con chứng minh cho chú thấy.” Phó Thành nói rồi mò tay xuống, nắm chặt sinh mạng của anh.
Phó Tuyết Thâm hít vào một hơi, đầu óc rối loạn, thân thể mềm nhũn hơn nửa.
“Ai muốn cậu chứng minh… A ——!” Anh bất ngờ đến mức tóc gáy dựng đứng, khoái cảm mê hoặc lòng người nhanh chóng kéo đến, anh đỏ mặt cúi đầu nhìn cái đầu giữa hai chân, nửa muốn đẩy đối phương nửa lại tiếc nuối. Anh cắn răng nhẫn nhịn, hai tay tách ra đặt sang hai bên chống đỡ cơ thể, cậu ngậm thứ của anh vào sâu trong cổ họng khiến đối phương phát ra tiếng kêu sợ hãi, cơ thể mềm nhũn, cậu thuận thế đè đùi anh, đồng thời dùng đầu lưỡi khiêu khích lỗ niệu đạo, không bao lâu súng đã lên nòng.
“Phó Thành, cậu… Ưm… Thằng nhóc này…” Phó Thành dùng miệng hầu hạ anh, tay cũng không rảnh rỗi. Phó Tuyết Thâm thích đến không nói nên lời, hai mắt nhắm chặt lầm bầm thở dốc. Năm phút trôi qua, anh bỗng cao giọng gọi tên Phó Thành, cậu thấy hai đùi anh căng cứng run run thì biết ngay anh sắp cao trào bèn rút vật trong miệng ra, ngẩng đầu nhìn hai mắt hồng hồng của đối phương, khàn tiếng hỏi: “Chú thấy con giỏi không?”
Chỉ thiếu một chút nữa thôi! Phó Tuyết Thâm như sắp hỏng, “Giỏi giỏi. Mẹ nó cậu là giỏi nhất! Nhanh làm…”
Cậu hài lòng nghe câu trả lời rồi cúi đầu xuống tiếp tục đút dương v*t dính dầy nước bọt vào miệng, chậm rãi liếm mút. Lần này eo anh cong lên ưỡn về trước, run rẩy bắn tinh. Cậu không tránh mặc cho tinh dịch bắn khắp mặt, đợi anh bắn xong thở hổn hển nằm vật ra giường mới đứng dậy lấy khăn giấy lau sạch dịch trắng sền sệt trên mặt. Sau khi lau xong cậu cũng không gấp vào phòng tắm mà tìm khăn ướt quay về giường, ngồi xuống giúp anh lau tinh dịch dính hai bên đùi.
Phó Tuyết Thâm bần thần một hồi mới lấy lại lý trí, anh đẩy tay cậu ra tự mình ngồi dậy, kích thích tình dục vẫn chưa biến mất, đuôi mắt đỏ hồng làm những lời anh sắp nói không có chút sức thuyết phục nào, “Sau này cậu không được làm vậy nữa, tôi là chú ruột của cậu, chúng ta làm vậy không đúng.”
“Chú đừng nghĩ nhiều, con thấy chú khó chịu nên giúp đỡ, việc này không có gì không đúng cả.” Phó Thành ném tờ khăn ướt bẩn vào thùng rác rồi lấy tờ mới đứa cho anh, thấy anh không chịu cầm thì chủ động lau nước mắt cho anh, “Lúc nãy chú khóc đó, con biết chú rất thoải mái.”
Phó Tuyết Thâm che mặt, xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất trốn. Thằng nhóc này sao lại nói huỵch toẹt ra vậy!
Cậu vẫn không buông tha chủ đề này, nói: “Về sau chú đừng liên lạc với mấy người kia nữa, con sẽ cố gắng làm chú thoải mái, được không chú?”
Thằng nhóc biết xin xỏ quá nhỉ!
Cậu nhóc ngây thơ đến đáng sợ, lời nói ra chẳng thèm suy nghĩ cẩn thận chút nào. May cho cậu đối phương là Phó Tuyết Thâm, anh có đủ nghị lực để bảo vệ lằn ranh đạo đức kia, nếu đổi lại là người khác nói không chừng đã xảy ra chuyện. Thử hỏi ai lại rảnh đi quan tâm cậu nhóc có đúng là cháu ruột của mình không, anh hai đã chết, mặt mũi thằng nhóc cũng chưa từng thấy qua, trước tiên cứ đè ra làm cho đã rồi tính sau.
Khó trách Phượng Cầm lo lắng anh sẽ dạy hư Phó Thành, cậu nhóc này quá chính trực, chính trên mọi mặt và mọi phương diện. Người kiểu này thật sự sẽ giúp bạn cùng phòng giải quyết nhu cầu sinh lý sao?
Phó Tuyết Thâm nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác, khi hoàn hồn mới nhận ra Phó Thành đang nhìn anh, nói chính xác hơn là nhìn cơ thể anh. Gương mặt già nua của anh đỏ lên, tay kéo chăn bọc kín cơ thể không mảnh vải che thân, vừa định mở miệng quát thì nghe cậu khen anh: “Da chú trắng quá.”
Ánh mắt cậu dừng lại trên ngực anh, anh biết rõ cậu đang nhìn gì, da anh trắng nên đầu v* trông rất đầy đặn. Có lần anh cùng bạn bè tham gia một buổi tiệc đứng che mặt, mọi chuyện đều bình thường cho đến gần cuối chương trình. Khi đó anh không cẩn thận bị ai đó cởi áo, nhân cơ hội đó ba bốn tên đàn ông cơ bắp nhào tới sờ mó liếm vú anh, ghê tởm đến mức suýt chút nữa anh đã ói sạch cơm canh vừa ăn không bao lâu, cũng may còn có người bạn tốt bụng gọi người đến giúp anh giải vây. Lần khác ông chủ quán bar mà anh quen nói trong quán có “người mới” nên mời anh đến chọn, lúc chuẩn bị tiến vào giai đoạn chính thì người trẻ tuổi có vóc dáng khỏe đẹp kia xấu hổ hỏi xin được sờ ngực anh. Sờ con mẹ nó ấy! Phó Tuyết Thâm tức đến run người, hứng thú bay sạch trong nháy mắt, anh mặc lại quần áo rồi đuổi người kia đi.
Phó Thành vẫn còn chăm chú xem, nhìn điệu bộ chắc cũng muốn sờ thử một cái. Đúng như dự đoán, cậu cắn môi dưới, nói: “Chú ơi, cho con sờ ngực chú nha?”
Phó Tuyết Thâm: “…”
Người yêu cầu là Phó Thành, tuy anh thấy hơi buồn nôn nhưng không hiểu sao lại có cảm giác kỳ lạ. Thằng nhóc này muốn sờ ngực đàn ông, có khi nào cũng là gay? Nếu là thật thì anh không sợ mang tội dạy hư con trẻ nữa, dù sao nó cũng hư sẵn rồi còn đâu.
Anh có ý định thăm dò, thoải mái ưỡn ngực, “Sờ đi.”
Phó Thành vươn tay sờ, trước tiên vò hai cái rồi bóp, da thịt mềm nhẵn có độ co dãn, cảm giác sướng đến không tả được. Mắt cậu tối đi, tay kia cũng nâng lên xoa nắn.
Mặt anh đỏ ửng, nhịp tim lẫn hô hấp đều rối loạn, thằng nhóc ranh này, động tác gợi dục thế không biết. Bầu ngực đo đỏ, đầu v* cũng bị nắn đến sưng, anh chợt có ảo giác bản thân mới là người chịu thiệt. Nhưng nói đúng ra đó cũng không hẳn là ảo giác, đâu phải anh không có thu hoạch nào, ít nhất anh đã xác định được một chuyện.
Phó Thành cương rồi.
Phó Tuyết Thâm đẩy tay cậu ra, chỉ vào cậu nói: “Cậu cũng là gay?”
Cậu lưu luyến nhìn ngực thêm một hồi nữa mới thu mắt lại, cậu đối diện với đôi mắt anh, không trả lời ngay mà gãi đùi, nhìn đũng quần nhô lên một khối, mặt mũi mờ mịt im lặng hơn nửa ngày mới đáp: “Con không biết, lạ lắm, con không có phản ứng với đàn ông khác.”
Nói cách khác cậu chỉ cương với anh? Nếu đúng là vậy thì tội của Phó Tuyết Thâm anh là lớn nhất.
“Cậu đừng để ý, có thể do độc thân lâu ngày, nhu cầu không được giải tỏa nên lúc cương lúc không.” Anh lấy tư cách người lớn răn dạy, kiên trì giảng giải, “Cậu đừng áp lực, có nhu cầu thì tìm chỗ giải quyết. Cậu đã trưởng thành, chờ thêm một thời gian nữa có công việc ổn định rồi tôi giới thiệu vài cô gái cho cậu.”
“Cảm ơn chú.” Cậu hơi ngượng ngùng, “Vậy giờ con có thể xin chú một chuyện không?”
Không bám dính anh hỏi tiếp sao cậu cương là được, Phó Tuyết Thâm nhẹ nhàng thở ra, trả lời: “Cậu nói đi.”
Phó Thành tụt quần xuống cho anh xem dương v*t sưng to bị quần lót bao bọc, “Con khó chịu, chú giúp con coi nó bị gì nha.”
Anh trừng mắt nhìn thứ muốn nổ tung bị gói trong quần lót màu trắng, lòng thầm đánh giá dương v*t đối phương, đủ dọa người.
“Chú ơi?” Phó Thành hiển nhiên đã hiểu lầm ánh mắt của anh, cậu tưởng anh muốn xác nhận cho rõ nên tụt cả quần lót xuống, cầm dương v*t cho anh xem, “Con không lừa chú đâu, nhìn nè, nó cứng lắm rồi, đau nữa.”
Anh bị thứ đó đánh trúng, biểu cảm trên mặt cũng chuyển sang hoảng sợ. Mẹ nó sao lớn quá vậy!
– Còn tiếp –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.