Một luồng sát khí kinh thiên động địa khiến cho việc thở cũng trở nên khó khăn, Vũ Thuần Phong cố hết sức gắng gượng nói:
"Ta biết mọi người ở đây không muốn bỏ quá nhiều tiền cho một thứ không đáng nhưng nếu ngăn cản được hắn ta thì kiểu gì cũng lời, bây giờ mọi người cùng nhau góp tiền vào để cho hắn ta phải dừng chân ở đây."
Một số người ngay lập tức lên tiếng:
" Ta góp 20 tỷ."
"Ta cũng thế "
.......
Băng Thần lặng yên quan sát thì thấy Lâu chủ của Thiên Thần Lâu không hề lên tiếng, nàng ta thậm chí còn tỏ ra thích thú rồi dường như không để ý, lúc này thì nàng ra đang nói chuyện với quản sự của mình:
"Vương Minh rất nổi tiếng hay sao?"
Người quản sự nhỏ giọng nói:
"Theo điều tra về lịch sử của thể giới bên kia thì đây chính là một người đã từng hướng lên Thần giới thế nhưng không biết tại sao hắn ta lại có mặt ở đây lúc này."
Cô gái cười nói:
"Bọn họ đẩy giá lên thì càng tốt với chúng ta."
Băng Thần cười khinh khỉnh rồi nói:
"Hóa ra con cháu của Bắc Hải Long vẫn chỉ là thứ rác rưởi chỉ biết nói mồm như hắn ta, thật sự là một đám đáng khinh."
Cô gái cũng mấy người đứng trên đài bỗng chốc cứng đờ ngươi sau đó toàn thân phát ra sát khí ngút trời hường thẳng về hướng Băng Thần, cô gái gằn từng chữ một nói:
"Các hạ dám sỉ nhục tổ tiên của chúng ta chẳng lẽ nghĩ Thiên Thần Lâu dễ chọc hay sao? Hôm nay không có một cái bàn giao thì ngươi đừng hòng bước ra khỏi đây."
Băng Thần hừ một tiếng:
"Cái tên Vương Minh quá xa lạ với các ngươi đúng không, thế Băng Thần thì sao?"
Cùng lúc này Băng Thần bỏ đi màn chắn để lộ ra gương mặt của mình, hắn gằn từng tiếng:
"Một thằng nhóc vô dụng đến luật lệ để lại cũng bị con cháu coi thường thì hắn cả kiếp chỉ là một tên thật bại, chỉ hai trâm ngàn vạn năm mà Bắc Hải thế giá lại luân lạc đến mức này, đáng nhẽ trước kia ta lên để nó hủy diệt dưới tay Long tộc mới đúng."
Từng câu từng chữ tràn ngập sự khinh thường khiên cho trái tim bọn họ muốn nổi điên, thậm chí quá khứ khủng khiếp của họ cũng bị moi ra và người trước mắt này chính là người đã từng giúp Bắc Hải thế gia một tay.
Lão tổ tiên trong sử ký có ghi rất kỹ về lỗi nhục khi bị người này sỉ nhục vì sự vô năng của mình, chính vì thế nên người của Bắc Hải thế gia nghe thấy hai từ rác rưởi đều nổi máu điên, thế nhưng người này chính là Băng Thần kẻ mà Bắc Hải thế gia vừa hận vừa mang ơn.
Gương mặt biểu cảm lẫn cách nói chuyện không lẫn được đi đâu, nhìn bọn họ tức mà không làm gì được Băng Thần mỉm cười nói:
"Ta nhớ rõ luật lệ cua Bắc Hải Long giao ra là sẽ không bao dung các hoạt động ép giá diễn ra để đè ép một khách hàng khác diễn ra dưới sự chứng kiến của người Bắc Hải thế gia, bây giờ ta rất muốn xem các ngươi có lọt tai lời dặn dò của tên rác rưởi đó không.
Có khi nào hai tỷ năm các ngươi Bắc Hải thế gia đã luyện thành Bách Nhục Thần Công chống mọi lại nhục nhã, nếu như thế thì các ngươi vẫn có điểm tiến bộ hơn bởi tên kia ham tiền nhưng ít ra còn biết nhục."
Băng Thần khoanh tay nhìn xuống dưới với nét mặt tràn ngập vẻ khinh thường không nhầm đi đâu được, Hạ Oánh cắn chặt răng bởi sự nhục nhã đang bao trùm tâm trí nàng, không ngờ luật lệ xa xưa bỗng nhiên bị moi ra khiến cả gia tộc bách nhục.
Nàng cố gắng lấy lại bình tĩnh sau đó tỏ ra thản nhiên nói:
"Thời gian quá lâu rồi thế nên mọi luật lệ đã sớm được thay đổi từ rất lâu để cho hợp với thời thế, tiền bối sống lâu như thế làm sao còn nặng lời khi nói về chuyện đó như thế."
Băng Thần vỗ đầu cười nói:
"Có lẽ sống quá lâu rồi thế nên suy nghĩ của ta đã không hợp thời, mấy lời nói khi xưa giờ như gió bay rồi, có lẽ nãy giờ ta hơi nặng lời chắc ta phải rời đi thôi chứ ở đây thì quá mức nhục nhã."
Hắn ta nắm tay Tống Thiên Lệ quay đầu đi, mọi người thở phào một hơi thì âm thanh của hắn lại vọng lại:
"Ta cũng phải sống theo thời thế thôi, không biết Nam Cung, Đông Phương, Tây Cung nhận được trọn vẹn Tứ Phương Thần Công thì sẽ cảm tạ ta bằng cách nào nhỉ, có khi nào họ sẽ san bằng Bắc Hải thế gia không?."
Tống Thiên Lệ ngạc nhiên hỏi:
"Ngươi nói cái gì ta không hiểu?"
Những người tại Siêu cấp thế giới thì ngươi chơi giết thì họ sẽ được hồi sinh lại thế nhưng chính người trong thế giới của bọn họ sẽ chết mãi mãi, Tứ Phương Thần Công trước kia do bốn đại thế gia bỏ ra cái giá cực lớn đổi lấy.
Mỗi đại thế gia nắm lấy một phần để tu luyện, thế nhưng dù chỉ một phần cũng đủ để họ vượt trội cực kỳ so với người tu luyện của thế giới này, Băng Thần cũng đã từng hứa sẽ không tiết lộ cho bất cứ đại thế gia nào biết thêm phần của thế gia khác.
Thế nhưng không ngờ bây giờ hắn ta muốn tiết lộ ba phần còn lại cho thế gia khác, Hạ Oánh ngay lập tức đuổi theo bởi nếu chuyện đó xảy ra thì Bắc Hải sẽ thật sự bị hủy diệt trong tay nàng, với tu vi vượt trội nàng dễ dàng chặn trước mặt Băng Thần gằn từng chữ một:
"Không phải ngài đã hứa rồi sao?"
Băng Thần vươn tay ra nắm lấy cằm của nàng nói:
"Hình như ngươi vừa mới nói chuyện xưa cũ bỏ qua người thì phải thích ứng theo thời thế, ta cảm thấy quá xấu hổ vì không nhận ra điều đó, bây giờ chẳng phải ta đang làm đúng lý thuyết của ngươi vừa nói hay sao, làm gì mà lại căng thẳng như thế."
Hạ Oánh tức giận không nhẹ, nguyên lực cuồn cuộn bốc lên gương mặt xinh đẹp trở nên cau có đến đáng sợ, nhưng có vẻ như thế chưa đủ với Băng Thần, hắn ta cười nói:
"Nhanh ra tay đi tên rác rưởi kia cũng chưa có vinh hạnh đó đâu, ta nghĩ khi ngươi chết đi xuống đó nhìn thấy hắn có lẽ cũng coi như có chuyện để tự hào."
Hạ Oánh cắn răng nói:
"Chúng ta đã sai và sẽ đền bù cho ngài."
Băng Thần nhìn nàng rồi nói:
"Đến bù ngươi không ngốc chứ, nếu ta muốn thì ngày mai mấy cái gia tộc kia sẽ giao nộp tài sản của các ngươi không thiếu lấy một đồng cho ta, chẳng thể hiểu nổi ngươi nghĩ gì mà nói ra hai từ đến bù nữa."
Hạ Oánh cắn môi nói:
"Thế rốt cuộc ngài muốn cái gì?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Cố ý sai luật thì phải bị phạt, nếu người giết hết đám kia đi thì ta sẽ bỏ qua cho Bắc Hải thế gia, tất nhiên chiếc dây chuyền cùng tiền của bọn họ cũng là của ta, thậm chí ngươi cũng là của ta hiểu chưa, nếu đồng ý thì không sao nếu không ta có ngàn cách để xóa xổ các ngươi.
Chắc các ngươi không ngây thơ đến mức nghĩ một kẻ nhắm mắt cũng có thể tạo ra Tứ Phương Thần Công lại đi tu tập một thứ rác rưởi đó chứ, chỉ cần ta muốn thì rất nhiều người cũng như nhiều thế lực muốn tiêu diệt các ngươi."
Hạ Oánh bị Băng Thần uy hiếp một cách trắng trợn, thế nhưng nhờ thế nàng cũng hiểu được tại sao tổ tiên mình lại uất ức như thế, tên này rõ ràng sống theo phương châm ăn miếng trả miếng chứ không phải như các tiền bối nàng từng biết.
Một lát sau thì Băng Thần rồi đi còn nàng quay lại sàn đấu giá, mấy người của Bắc Hải gia đều lo lắng nhìn nàng thế nhưng cái họ nhận lại chỉ là một cái thở dài, nàng nói những gì Băng Thần vừa thốt ra thì cả đám cắn răng khanh khách, không ngờ có ngày họ lại vì một chút lợi mà phải trả giá nhiều như thế.
Nếu không làm theo thì chuyện gia tộc hủy diệt quả thực cách ngày hôm nay không xa, nhưng nếu mà làm thì danh tiếng Thiên Thần Lâu xây dựng bao lâu này sẽ hoàn toàn tan biến, có lẽ họ đã quá tự đại khi nghĩ Băng Thần bây giờ còn quá yếu.
Hạ Oánh hỏi quản sự:
"Ngươi đã nói hắn ta có rất nhiều người muốn giết hắn ở thế giới bên kia, thế thì tại sao hắn ta vẫn có thể nhởn nhơ như thế?"
Quản sự kia khẽ nói:
"Nghe nói trước kia hắn ta đã tàn sát hết gần ba phần tư các gia tộc ở thế giới bên kia thế nhưng kiếp trước vẫn không có ai làm gì được hắn, kiếp này họ vẫn truy tìm Băng Thần nhưng cách đây không lâu họ vẫn bị hắn ta đe dọa.
Tiểu thư phải chọn thôi nếu không thì kết cục cuối cùng chắc chắn sẽ là hủy diệt đấy, bây giờ ta nghĩ trong tình huống cấp bách như thế này thì chúng ta nên nhờ Hạ gia, gia tộc đang lâm nguy tiểu thư xin hãy suy nghĩ về đại cục."
Hạ Oánh tức giận nói:
"Các ngươi nghĩ ta không nhớ tới Hạ gia ư? Thế nhưng ta đảm bảo nếu ta mời Hạ gia ra mặt thì họ sẽ tự tay kết liễu chúng ta, thứ nhất do họ quá sợ Băng Thần, thứ hai Băng Thần có thể mang lại cho họ lợi ích quá lớn.
Thế nhưng lỗi lầm cũng đến từ câu nói ngẫu hứng của ta thế nên chính ta sẽ chịu trách nhiệm xoa dịu hắn ta, chuyện điều hành gia tộc giao lại cho đại bá, ta tin chắc rằng ngài sẽ làm tốt hơn ta rất nhiều bởi tính cẩn thẩn của ngài."
Sự nhục nhã tột cùng trong lòng của những người họ Bắc Hải dâng lên tốt cùng nhưng cũng kèm theo sự bất lực tột độ, Hạ Oánh thở dài một hơi rồi nói:
"Mọi người chuẩn bị làm việc thôi, mặc kệ kết cục như thế nào chúng ta thà hủy cơ nghiệp chứ không thể để cho người của Bắc Hải gia bị giết hết."