Thú Tu Thành Thần

Chương 941: Siêu khó phó bản




Hai người ở lại bàn vấn đề phó bản được một thời gian dài nhưng Băng Thần vẫn chưa thấy nơi nào làm cho hắn ta vừa ý cả, Tống Thiên Lệ thở dài hỏi:
"Rốt cuộc ngươi muốn chọn loại phó bản như thế nào?"
Băng Thần khẽ cười nói:
"Ta muốn có một phó bản nào đó mà cấp độ thấp thì thấy quá khó còn cấp độ cao thì lại chẳng thèm vào, ngươi xem xem có cái phó bản nào như thế không, giá mà cứ như trước kia thì tốt biết bào bây giờ có thêm phó bản lại phải suy nghĩ nhiều."
Tống Thiên Lệ ngạc nhiên hỏi:
"Thế ở những thế giới phía dưới không có phó bản sao?"
Băng Thần lắc đầu nói:
"Thực ra cao cấp thế giới và trung cấp thế giới đều có phó bản thế nhưng càng cấp thấp thế giới thì càng ít, tiêu biểu lúc như ta sống tại hạ cấp thế giới thì chẳng có bất cứ cái phó bản nào cả, ngươi thử nghĩ xem mọi người phân tán ra khắp những bãi quái có số lượng quái lớn còn như ta cứ những bãi quá nhỏ và khó đánh một mình.
Chính vì như thế mà ta trước kia dù muốn gặp kẻ thù cũng khó nữa, với lại đám người chơi bình thường chỉ làm theo quy luật còn ta liều mạng để kiếm được boss, nhưng với khả năng đánh đơn cực mạnh khiến cho cấp độ của ta tăng nhanh hơn gió.
Trong vòng bốn năm ta lên được 4000 cấp thế nhưng sáu tháng ở thế giới này ta mới lên được có 50 cấp, đó là khi còn có chế độ đấu xếp hạng để ta hách cấp độ chứ nếu không thì có khi ta vẫn lẹt đẹt tiến lên từng chút thôi."
Tống Thiên Lệ thở dài nói:
"Thế nhưng ngươi tính ra vẫn tốt, ta thì có quá nhiều thứ phải làm khiến cho đôi lúc ta bị phân tâm, khi cố gắng định thần lại thì sẽ bị lôi vào những hồi ức kinh khủng nhất, thậm chí tu vi đã đủ nhưng không dám đột phá bởi vì ta sợ ngay lúc đó tâm ma sẽ nuốt chửng mình."
Băng Thần gật đầu nói:
"Tâm tính ngươi quá mức lo lắng về những chuyện có thể xảy ra, chuyện đó thực sự không tốt chút nào nhưng không phải nói sửa thì sửa được, thế nhưng ngươi có thể dời đi các mối lo âu phiền muộn của mình sang chỗ khác, nhưng như thế thì vẫn quá khó thế nên ngươi thử tìm lấy một thứ gì đó mình thích nó sẽ làm ngươi bớt buồn phiền đi."
Tống Thiên Lệ suy nghĩ một hồi những vẫn không có cách nào hợp lý thì mới hỏi:
"Thế ngươi thích những thứ gì và làm sao để dời những suy nghĩ tiêu cực đi."
Băng Thần cười nói:
"Ta đã sống quá lâu thế nên quen thuộc với những điều tiêu cực rồi, thế nhưng ta vẫn dùng những thứ mình thích để giải tỏa bớt, ví dụ như sở thích luyện tập các loại vũ khí như kiếm hay cung, quan trọng nhất chính là thân nhân của ta.
Có người sẽ nói ta chẳng giống một bậc kiêu hùng chút nào thế nhưng còn gì vui hơn khi thấy bọn họ vui vẻ, những khi ức chế quá mức thì ta chỉ cần ôm lấy lão bà hôn sâu một ngụm thì mọi phiền muộn sẽ tan biến hết.
Thế giới này không chỉ có võ công mà còn có khoa học, võ công có thể mang tới sự trường sinh bất lão thế nhưng khi còn làm sát thủ lúc mà ta chẳng có chút trí nhớ gì về mình của kiếp trước thì ta đã học được rất nhiều điều từ đó ngươi có muốn nghe không?"
Tống Thiên Lệ gật đầu nói:
"Nếu nó có ích thì ta sẽ nghe."
Băng Thần mỉm cười nói: 
"Tất nhiên là có ích rồi, đầu tiên người cứ cười dù cho không vui thì đến lúc nào đó ngươi cũng sẽ tự lừa được chính mình, tập dần dần thì nó cũng sẽ trở thành một thói quen, còn như ta ôm hôn người vợ của mình cũng vì khi đó sẽ có thứ giúp ta làm dịu bộ não đang căng thẳng.
Điều này dù ngươi có thành thần thì chỉ cần có trí nhớ thì sẽ có muộn phiền, sau vài lần tự sát vì cô đơn thì điều cuối cùng ta mong muốn vẫn là có ngươi ở bên kia chia sẻ buồn vui, đôi khi chỉ là một cái ôm, một nụ hôn thậm chí một lời quan tâm cũng đủ khiến bản thân cảm thấy nhẹ lòng rất nhiều."
Tống Thiên Lệ gật đầu rồi khẽ cười nói:
"Chúng ta có chút lạc đề rồi, bây giờ ta sẽ gợi ý cho ngươi một phó bản có khả năng ngươi sẽ hài lòng, phó bản này người cấp đạt cũng không muốn vào mà cấp cao cũng không muốn vào luôn bởi vì quá mức tốn kém, đi vô đó thì kim tệ thu được còn không đủ trang trải cho lần đi phó bản đó."
Băng Thần gật đầu nói:
"Ngươi mở ra phó bản đó rồi chúng ta bàn bạc kỹ hơn một chút."
Tống Thiên Lệ mở ra phó bản Hồn Quỷ Xà, Băng Thần quan sát thông tin của phó bản rồi nói:
"Quả thất phó bản này quả thực khiến người ta không muốn vào thật, độ khó chịu quá lớn một cách khá vô lý, thế nhưng thực ra chỉ khó với người khác thôi chứ đối với riêng ta thì lại dễ dàng vô cùng."
Cô nàng không hiểu gì cả thì Băng Thần mới cười nói:
"Thực ra khó nhất chính là khói độc tuôn ra liên tục khi mà linh hồn lúc chúng ta vào trong phó bản kích hoạt, đoạn đường nó di chuyển tới bệ đá kích hoạt nếu chúng ta cản được không phải là sẽ ổn hay sao?"
Tống Thiên Lệ lắc đầu nói:
"Không thể như thế được, hồn ma kia miễn nhiễm mọi thứ bao gồm của ma pháp của pháp sư thì làm sao có thể cản được, chẳng lẽ ngươi không để ý hay sao?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Người nhầm rồi, đầu tiên hãy nghĩ tới đặc điểm đầu tiên của phó bản đó chính là do một hồn ma trấn giữ, hồn ma thì cuối cùng vẫn là hồn ma thôi chúng ta có cả ngàn cách để trấn áp, chẳng qua không ai nghĩ tới những cách khác.
Đơn giản nhất như ta dùng sát khí có thể cản được tất cả những thể loại như thế hoặc có thể nhờ dân bản địa tìm cách cũng được, đừng nghĩ rằng đây là một trò chơi bởi nó thực sự còn hơn thế rất rất nhiều, nghe Thiên Nữ kể về ta thì ngươi cũng phải biết thể giới này thực sự còn mạnh hơn thế giới của chúng ta đấy."
Tống Thiên Lệ khẽ gật đầu nói:
"Hi võng những gì ngươi nói là chính xác."
Băng Thần cười nói:
"Bây giờ chúng ta đi thử luôn cũng được, như thế thì sẽ biết ngay rằng ta có đúng hay không."
Nói xong hắn ta thu nàng vào trong Kim Long Trù Phòng rồi đi ra khỏi quán trọ lướt nhanh đi, có điều khi hắn ta vừa đi ra khỏi quán trọ thì đã có rất nhiều người bám theo, Băng Thần tất nhiên không đời nào chôn chân chịu chết.
Hắn ta đi vào trong Thiên Thần Lâu bởi hắn ta biết nơi đó có thứ giúp được mình trong việc cắt đuôi mấy người kia, chỉ cần một lần thôi đầu tư thật kỹ thì đám người này chắc sẽ khó lòng tìm thấy hắn ta.
Khi tới nơi thì hắn ta mới đưa Tống Thiên Lệ đi ra, nàng nhìn xung quanh thì lập tức hỏi: 
"Nơi đây là đâu?"
Băng Thần khẽ cười nói:
"Đây chính là phòng vip của Thiên Thần Lâu do ta thêu trong vòng một năm, ngươi nhìn đằng sau xem."
Tống Thiên Lệ quay lại thì đã thấy chị em Điền gia mỉm cười nói:
"Chào Băng phu nhân."
Băng Thần cười nói:
"Các ngươi nhầm rồi nàng là bằng hữu của ta thôi."
Hai cô nàng nhìn nhau rồi cười khúc khích, Băng Thần lấy ra một số lượng lớn ngân phiếu giá trị lớn rồi nói:
"Lần trước tin của các ngươi rất có giá trị thế nên mỗi người ta thưởng cho 500 trăm triệu, hy vọng các ngươi cứ thế phát huy, thế nhưng tin giá trị không dễ xuất hiện như thế đâu các ngươi nếu có những tin nhỏ cũng có thể báo, chỉ cần có giá trị thì ta sẽ không bạc đãi các ngươi."
Điền gia hai tỷ muội nhìn nhau cười rồi nói:
"Thế chúng ta có tin tức về trang bị sắp xuất hiện công tử có cảm thấy thú vị không?"
Băng Thần cười nói:
"Trang bị gì mà có thể làm ta thấy thú vị?"
Người tỷ tỷ cười nói:
"Ta nghe nói những người phi thăng đều sẽ bị hạn chế khi các nghề nghiệp bị phong ấn hết, hôm nay món áp trục sẽ là một sợi dây chuyền có khả năng tạm thời giải phong những thứ bị cấm đó mỗi ngày, tuy thời gian rất ngắn những có thể giúp được rất nhiều chuyện."
Tống Thiên Lệ nhìn thẳng qua Băng Thần rời nói:
"Thứ này phải có được bằng mọi cách, Điền Lan ngươi có biết rõ giá trị của thứ này không?"
Điền Lan chính là người muội muội nhỏ giọng nói:
"Nghe nói thứ này nếu công bố quá rộng sẽ khiến sàn đấu giá khó hoạt động trong ngày hôm đó thế nên chỉ có những khách hàng lớn từng tiêu sài ít nhất 50 tỷ kim tệ mới được biết trước, thế nhưng nếu ở đến cuối cùng trong buổi đấu giá ngày hôm nay thì vẫn có cơ hội để đấu giá."
Băng Thần nghe thế thì không khỏi nheo mắt lại nói:
"Tính toán thật hay."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.