Theo đánh giá của Băng Thần Tiêu Hòa Hạng là một người rất hiếu thắng nhưng lại sống khá lý trí, Tiêu gia có hậu nhân như thế này thì chỉ cần không gặp chuyện gì ngoài ý muốn thì thành quả tương lai cũng không nhỏ, ít ra về khoản quản lý gia tộc thì chắc chắn sẽ làm cực tốt.
Lam gia Lam Thiên Bá thì còn tốt hơn một chút, người kia ít háo thắng bên ngoài hơn, dù cho có ý muốn cạnh tranh cũng thể hiện một cách rất có thâm ý nhưng không làm cho đối thủ khó chịu, người này dễ để kết bạn hơn Tiêu Hòa Hạng rất nhiều.
Người như Tiêu Hòa Hạng có vẻ rất giỏi giang nhưng sẽ khiến cho người tiếp xúc với hắn có cảm giác bị lợi dụng, thế nhưng bù lại quản lý thuộc hạ thì sẽ khiến thuộc hạ sợ hơn, tất nhiên đổi lại là độ trung thành cũng thấp hơn một chút.
Lam Thiên Bá thì có cách quản lý thuộc hạ khá giống Băng Thần, giống như một gia đình họ sẽ cố gắng phấn đấu không cần nhắc nhở, có điều không tránh khỏi những lúc có người dựa vào đó để trở nên vô trách nhiệm.
Nếu Lam Thiên Bá đủ cứng rắn trong việc sử phạt thì sẽ khiến cho mọi thứ trở nên rất hoàn mỹ, phải cho những người đó hiểu được tình cảm trong công việc lúc nào cũng có một cái hạn độ, cũng chính nhờ thế mà tuy một thời bạo quân bị bao nhiêu người ghét thế nhưng cuối cùng rất ít khi có người muốn phản hắn.
Quay lại với cuộc chiến thì đã có người nhìn thấy cây cờ từ đằng xa rồi, khỏi phải nói hắn ta vui mừng như thế nào nhưng những người đang xem qua Không Gian Kính thì đành phải chia buồn cho hắn, tuy kết giới trong suốt như không thế nhưng thực sự thì nó vẫn nằm tại đó.
Băng Thần cũng nhanh chóng tới đó nhưng hắn ta chỉ âm thầm lấy ra Lôi Thần Kiếm bắt đầu tích tụ năng lượng chứ không lại gần, làm một vố lớn sau đó hắn nghỉ luôn là vừa, khác với sự nhàn hạ của Băng Thần thì những người khác sắp điên lên rồi.
Ngọn cờ dần diện lên trước mắt rất nhiều người, những chiêu thức từ xa được những người tới chậm hơn tung ra nhằm ngăn cản người tới trước cứ như mưa vậy, điều này cũng khiến những người vốn ở rất gần cột cờ rồi lại phải nhùng chân.
Khắp các nơi mọi người đều dùng hết sức mình để vừa phòng thủ vừa tấn công, Băng Thần thì quyết định dùng chiêu Lôi Thần Giáng Thế cho Lôi Tiến xem tổ tiên mình đã sáng tạo ra chiêu thức mạnh mẽ như thế nào.
Tiêu Hòa Hạng đang giết sảng khoái thì bỗng nhiên một cảm giác không lành ập tới.
"Ầm"
Dùng chiêu Hỏa Bạo Quyền để tiêu diệt đối thủ sau đó quan sát xung quanh, một hồi quan sát thì hắn ta bỗng nhiên hoảng hốt:
"Băng Thần tên kia đâu rồi."
Ngồi trước màn hình Lam Thiên Bá chỉ có thể thở dài bởi hắn ta thấy Băng Thần đã tụ xong năng lượng cả người treo trên không trung, đòn này tuy hắn không biết là gì thế nhưng chắc chắn không phải của bất cứ một chiêu thức phòng thủ nào có thể ngăn cản được.
Dù cho chính hắn ta cũng không có sự tự tin rằng bản thân sẽ đỡ được đòn này, tất nhiên đây vẫn chỉ là cảm giác của hắn thôi nói ra cũng chẳng ai tin cả, nhưng hắn tin cái cảm giác này sẽ nhanh chóng được chứng thực thôi.
Lôi Tiến nhìn chằm chằm vào đang lơ lửng trên không trung Băng Thần không chớp mắt, động tác này trước kia hắn đã từng có cơ hội tận mắt lão tổ dùng đòn này để hạ cả một thế lực, sứ giả thì không may mắn như thế nhưng nhờ miêu ta thông qua các điển tích hắn nhận ra đây là chiêu gì.
Không thể kiềm chế hắn ta bất thốt:
"Lôi Thần Giáng Thế "
Thủy Hùng ngồi bên cạnh cũng giật mình, tuy rằng chính hắn ta cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy chiêu Lôi Thần Giáng Thế, thế nhưng hắn cũng từng nghe nói về những trận hủy diệt của Lôi Phong, trong lòng hắn không khỏi nhảy lên.
Cùng lúc này có một kẻ kết liễu người kế bên sau đó hét to:
"Ngọn cờ là của ta."
Hắn ta lao nhanh về phía ngọn cờ chỉ còn cách tầm tay của mình khoảng hai mét nhưng đời không như mơ.
"Ầm"
Kết giới phản chấn khiến cho hắn ta văng xa gần trăm mét nhưng không ai thèm giết hắn, mọi người đều đồng thanh nói:
"Quanh ngọn cờ có kết giới, ai giăng kết giới."
Nhưng có người lại hét lên:
"Phía bên trên."
Mọi người ngẩng mặt nhìn lên thì lại chẳng thấy gì cả, người kia thì thấy Băng Thần đã chạm mặt đất rồi:
"Ùynh"
Một tiếng xé trời vang lên Lôi Điện không biết từ đâu giáng xuống khiến cả một vùng sáng tới mức khó có ai nhìn rõ những chuyện diễn ra, Lôi Tiến ánh mắt hàm chứa lệ mang, có lẽ hắn hiểu được Băng Thần muốn cho mình biết tổ tiên của hắn mạnh mẽ đến nhường nào.
Cũng nhắc cho đứa cháu bất tài như hắn ta phải cố gắng lên nếu không thì quả thật quá mức hổ thẹn với tổ tiên, chưa kể trong đầu hắn ta bỗng nảy lên suy nghĩ tìm người nối nghiệp trước để đến mức phải thất truyền nếu hắn ta hi sinh.
Nếu không thì phải biên soạn lại thành ngọc giản truyền công để tiện truyền thưa, một đời chỉ tạo một bộ thì cũng được rồi.
Phía dưới chiến trường điện quang tắt đi, cả một vùng đất đại rộng lớn bây giờ đã trở thành một cái hố đen khổng lồ khiến ai nhìn thấy cũng phải sợ hãi, một vị trưởng lão của Thủy tộc chạy lên hỏi:
"Chuyện xảy ra bất ngờ như thế thì làm sao để giải quyết, mong Cung chủ và gia chủ cho ý kiến."
Lôi Tiến khẽ nói:
"Ta nghĩ tổng kết điểm được rồi, ngươi thông báo các trưởng lão đang quan sát đi về hết đi."
Thủy Hùng cũng hỏi:
"Không có trưởng lão nào bị thương chứ?"
Người trưởng lão này cười nói:
"Rất may là do tình tình quá mức hỗn loạn thế nên các trưởng lão đã lùi về phía xa hơn 5 dặm để quan sát, phạm vi chiêu thức cũng chỉ vừa đến đấy, người của chúng ta cũng rất có kỷ luật thế nên không có vấn đề gì nghiêm trọng cả."
Thủy Hùng nghe thế vui vẻ nói:
"Thế thì tốt rồi, bây giờ thì đi làm việc của mình đi."
Đợi người trưởng lão đi thì Sứ giả mới hỏi:
"Cung chủ ta có ý này."
Thủy Hùng lắng tai nghe sứ giả nói tiếp:
"Điểm tích lũy của ngài ấy đã rất nhiều rồi hay chúng ta thuận nước đẩy thuyền trao luôn vị trí thủ tịch cho ngài ấy để bỏ qua công đoạn lạy lão tổ luôn."
Lôi Tiến gật gù nói:
"Cũng đúng, có điều ngươi nên tự đi làm thì hơn, các trưởng lão mới tới bảo họ tới gặp ta nếu không họ lại phá đám thì khổ."
Sứ giả cười nói:
"Ngài không cần lo, do ngài đột ngột rồi đi mấy vị phó cung chủ thấy lạ thế nên cũng đi theo, tiết lộ cho trưởng lão về sự hiện diện của ngài ấy thì không hay cho lắm, thế nhưng các phó cung chủ thì có thể tin được."