Tại Trịnh gia lúc này Trịnh Thúy Di vừa ra khỏi Tân Sinh thì gặp ngay Thủy Anh cùng Hoàng Vy đi ra, Trịnh Thúy Di hơi bối rối khẽ nói:
"Chào muội Thủy Anh."
Thủy Anh thở dài một hơi rồi nói:
"Tỷ không cần phải lo lắng gì đâu, ta đã nghĩ hoàn toàn thông suốt rồi, ngươi cứ như thế thì người ngoài sẽ có ánh nhìn không tốt về ta."
Hạng Vũ đang có ánh nhìn rất không tốt về phía Thủy Anh, thực ra truyền thuyết về cô gái này khiến cho bất cứ ai ở gần nàng cũng cảm thấy lo lắng chứ nào đâu riêng gì nàng, nhất là khi nàng ta biết được cô bé nhìn có vẻ xêm xêm nàng nhưng thức ra đã sống hai kiếp người rồi.
Chưa kể một người bình thường nhìn thấy người điên thì cảm giác bất thiện thì cũng đúng thôi, Thủy Anh sau đó nhỏ giọng hỏi:
"Đế Thiên Lan người kia là thật sao?"
Trịnh Thúy Di khẽ gật đầu rồi nhỏ giọng nói:
"Nàng ấy thậm chí có thể dung hợp cả hai thế giới lại với nhau, gặp nàng thì tỷ muội chúng ta nên cung kính bởi nếu không có nàng thì chúng ta còn lâu mới gặp lại lão công cũng khổng thế nào có nguyên vẹn ký ức đâu."
Thủy Anh cắn môi gật đầu vẻ mặt cam chíu nói:
"Ta nghe nói lão công phải quay về quá khứ để hồi sinh tỷ có phải thật không?"
Trịnh Thúy Di tựa lưng vào tường sau đó khẽ giọng nói:
"Quả thật đúng là như thế, kiếp trước không chỉ chết mà hồn phách ta cũng đã bị hóa thành hư vô, chính vì thế lão công mối phải mạo hiểm quay về quá khứ để thay đổi số phận của ta, rất may là lão công đã thành công mà không phải chịu tổn thương gì nếu không ta chẳng biết phải làm sao."
Thủy Anh nhìn nàng khẽ giọng an ủi:
"Mọi chuyện qua rồi, ta cứ tưởng mình thảm lắm rồi hóa ra tỷ còn thảm hơn ta."
Trịnh Thúy Di cười nói:
"Thôi chúng ta giải tán đi, chuẩn bị đồ đạc ra mắt các vị tỷ tỷ."
Thủy Anh hơi ngạc nhiên hỏi:
"Lão công muốn dẫn chúng ta đi ra mắt sao?"
Trịnh Thúy Di mỉm cười nói:
"Ta cũng chưa từng gặp bọn họ bao giờ thế nhưng Nhược Nhược có thể hòa mình thì chúng ta chắc cũng có thể hòa mình cùng bọn họ thôi."
Thủy Anh cười trừ nói:
"Ta chỉ hơi sợ Đế Thiên Lan tỷ tỷ, dù sao ta chưa từng thực sự thấy một vị thần bao giờ cả."
Trịnh Thúy Di cười nói:
"Băng Thần huynh ấy tuy hoa tâm nhưng lại chọn mục tiêu rất chuẩn, có những người ở những kiếp khác cũng tấn thăng thành thần, nói chung chỉ có chúng ta là tệ nhất thôi, chính vì thế mới cần phải ngoan ngươi hiểu không."
Thủy Anh le lưỡi cười nói:
"Ta biết rồi, tuy có vẻ hơi điên nhưng ta vẫn chưa điên thật đâu."
Nói xong nàng lôi Hoàng Vy vào phòng để thay đồ đạc, Hoàng Vy nhìn Thủy Anh hỏi:
"Thật sự có thần thánh hay sao?"
Thủy Anh khẽ cười nói:
"Không những thần thánh có thật mà chúng ta còn sắp gặp được nữa cơ, mẹ cũng mau chọn một bộ đẹp một chút sau đó chúng ta đi sang đó."
Hoàng Vy cắn môi rồi nói:
"Hay mẹ không đi có được hay không, ta nghe nói thần thánh tối cao có thể biết được tất cả mọi thứ vế chúng ta đấy."
"Không đến nỗi thế đâu."
Âm thanh của Băng Thần vang lên ngay lúc này khiến cho cả hai nàng rất giật mình, Thủy Anh tức giận nói:
"Huynh không thể nào đi vào phòng một cách bình thường hay sao, nhỡ mẹ ta đang thay đồ mà huynh đi vào thì sao?"
Băng Thần chỉ cười thồi chứ không nói gì nhiều, còn Hoàng Vy thì nhanh miệng nói:
"Ta cùng ngươi đi thay đồ."
Một câu nói của nàng vừa tạm thời giải nguy cho Băng Thần nhưng có điều hắn ta đâu cần cần nàng giải nguy, đợi các nàng chuẩn bị xong hết toàn bộ đồ đạc thì cũng tối hẳn, mở ra công không gian thì hắn ta không khỏi than thở:
"Các nàng làm gì lâu thế?"
Thủy Anh chép miệng nói:
"Ngày đầu ra mắt mấy vị tỷ tỷ thế nên ta phải tươm tất một chút chứ nếu không các nàng quay sang ghét ta thì sao."
Băng Thần khẽ cười nói:
"Yên tâm đi các nàng rộng lượng lắm, tất nhiên nếu muội không làm ra cái quá đáng thì họ mới rộng lượng nếu không thì chẳng ai biết đi các nàng sẽ làm gì."
Thủy Anh bĩu môi nói:
"Huynh không cần úy hiếp ta, chỉ cần không làm ra chuyện gì thì chắc chắn sẽ chẳng có vấn đề gì đâu, dạo này ta đây rất ngoan đấy."
Băng Thần cười nói:
"Ta biết nàng ngoan rồi nhưng nàng rất khó kiềm được cảm xúc của mình thế nên ta đây mới phải luôn nhắc nhở nàng, dù sao ta cũng không muốn ngay trong gia đình mình lại phải hứng chịu cảnh cơm chẳng lành canh chẳng ngọt."
Hoàng Vy lo lắng hỏi:
"Các nàng sẽ không bắt nạt Thủy Anh chứ?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ngươi yên tâm đi nhạc mẫu các nàng sống đểu rất có nguyên tắc thế nên những chuyện đó ngươi không cần phải nghĩ tới chứ đừng nói lo lắng, các nàng đều là những người có lý trí rất mạnh chứ rất ít người sống theo cảm tính như Thủy Anh.
Thế nên chỉ cần Thủy Anh cứ như thế này thì bọn họ cũng chẳng thèm đụng tới nàng làm gì để cho trong nhà hỗn loạn, chưa kể còn dễ mang tiếng nữa, trong Băng gia thì mọi người đều giới hạn hành động lẫn nhau để không xảy ra cái gì đáng tiếc.
Chưa kể người đứng đầu đám nữ nhân của ta cực kỳ bá đạo thế nên khi nàng đã tuân thủ những quy tắc kia thì nếu ai phạm phải thì nàng sẽ tự biết cách nhắc nhở, tất nhiên chẳng ai dám làm nàng ta phất lòng kể cả ta."
Hoàng Vy khẽ cắn môi hơi khó hiểu thế nên hỏi:
"Nàng ấy là nữ nhân của người mà ngươi không quản được hay sao?"
Băng Thần lắc đầu thở dài nói:
"Nàng ấy và ta quan hệ cực kỳ vi diệu, nói chính xác hơn trước kia nàng là ngươi theo đuổi ta thế nhưng ta từ chối, kiếp này thì ta rất muốn hòa hợp với nàng thế nhưng cả hai bên chưa ai mở miệng để nói lên cái gì cả."
Hoàng Vy khẽ nói:
"Gia đình của ngươi thật sự quá phức tạp."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Nếu ngươi cảm thấy như thế này mà đã phức tạp rồi thì chắc sẽ mất không lâu để ngươi cảm thấy những thứ phức tạp hơn nữa, tin ta đi đảm bảo ngươi sẽ chỉ càng lúc càng cảm thấy bất ngờ đấy."
Hoàng Vy quay đầu ra chỗ khác không thèm nhìn hắn nữa, đồng thời nàng cũng không muốn hắn ta nhìn thấy mình đang bối rối.