Thú Tu Thành Thần

Chương 87: Thanh niên nghiêm túc




Nàng ta nếu chết tại đây thì thật phiền phức, huống chi đẹp như thế cô nương chết thật đáng tiếc.Làm được một lúc thì người của Thương Nhược Nhược hơi co giật một cái, Băng Thần biết phương pháp có hiệu quả, ép ngực theo hai cái nữa thì nàng ta phun ra nước đã uống.
"Khụ,khụ "
Nàng đã ngồi lên được nhưng vẫn ho rất nhiều, Băng Thần vỗ lưng nàng để nàng ta ngừng ho khan.Lúc nãy lo cứu người hắn ta không chú ý chứ bây giờ nhìn hai khối bánh bao trắng khổng lồ trước ngực nàng đanh đánh nhịp dữ dội.Mắt Băng Thần quả thật không rời nổi, hai cái bánh bao này lớn gấp đôi của Trình Vân, lúc bình thường đâu to như thế nhỉ.
Hắn nhớ đến hình như lúc nãy mình có xé đi một lớp vải quấn ngực, vũ giả có thể phải chiến đấu bất cứ lúc nào.Thế nên các bộ phận không có tính ổn định phải được khống chế lại ví dụ như meo meo và tóc, Băng Thần nghĩ ngợi lung tung trên mặt cười dâm đãng. 
Thương Nhược Nhược cảm giác như mình đã chết chắc rồi không ngờ còn được người này cứu sống.Nàng đột nhập vào phòng người ta muốn ăn cắp đồ gia truyền của Băng Thần, nào ngờ lại suýt chết đuối trong bồn tắm của hắn.Đang muốn quay qua giải thích cái gì đó nhưng lại nhìn thấy hành vi phi quân tử của Băng Thần khiến nàng ta rất nóng máu.
"Khốn nạn " Gằn giọng một tát thẳng hướng Băng Thần.
Băng Thần nghe nàng nói thì tỉnh táo lại, hắn ta nhanh chóng đưa tay chặn lại nàng lại.Bị hắn ta chặn lại công kích nàng ta nhanh chóng lui ra muốn bỏ chạy, Băng Thần vươn tay ra nắm mấy phía sau cổ áo của nàng.Thương Nhược Nhược dúi người về đằng trước có xu thế ngã chổng vó.
"Xoẹt "Bộ đầm liền thân của nàng ta bị rút ta hoàn toàn.
Hắn ta lo lắng nàng tạo lên tiếng động kéo người tới lập tức lăn người theo một tay vòng qua người chặn hai tay nàng lại. Một tay khác chặn miệng của nàng ta lại, Thương Nhược Nhược sợ hãi vô cùng sao người này sức mạnh lại lớn như thế này, không lẽ bổn cô nương hôm nay lại rơi vào tay sắc lang này ư.
Băng Thần nhỏ giọng khẽ nói vào tai nàng:
"Quần áo của ngươi bây giờ đã tan tành bên ngoài lại được gia tăng hộ vệ bởi buổi tối nay hoàng đế sẽ đến đây.Ngươi muốn người ta phát hiện tiểu thư Thương gia không quần áo ở trong phòng một nam nhân chạy ra ư. "
Băng Thần tủm tỉm cười trêu ghẹo:
"Ta nghĩ tuy ngốc nhưng chắc không ngu đâu nhỉ?"
Hắn ta bỏ tay bịt miệng của nàng ta xuống sau đó không đợi nàng ta nói gì liền hỏi:
"Ngươi lẻn vào phòng của ta làm gì vậy Thương tiểu thư?"
Nàng lúc này quá sợ hãi cùng bối rối thế nên gấp gáp nói:
"Ta đi lạc." Lý do nói ra chính nàng còn không tin nổi.
Băng Thần mộng bức sau đó tức giận, cô nàng này xa cơ lỡ thế rồi vẫn còn không biết điều.Hắn cười gian sau đó một tay vuốt vẻ cặp meo meo to lớn cợt nhả nói:
"Thương tiểu thư hình như không rõ tình thế của mình thi phải, nếu ngươi không nói ra sự thật thì rất có thể con của ngươi sẽ mang họ Băng đấy.Mỹ nhân như ngươi làm ta thật hứng thú đấy."
Thương Nhược Nhược bị hắn ta vuốt ve cứng đờ người, khi nghe được hắn nói thì sợ hãi vô cùng nàng không quản được nhiều nữa liền tuôn ra hết.
"Ta đến đây muốn lấy bí kíp về dược thiện của ngươi thôi, vả lại ta cũng không tìm thấy gì mong công tử tha cho ta."
Băng Thần hiếu kỳ nhìn nàng hỏi:
"Ngươi tại sao nghĩ ta để đồ vật quan trong như thế trong phòng thay vì mang trên người. Không lẽ ngươi cũng không mang bí kíp của gia tộc mình bên người hay sao.
Thương Nhược Nhược lắc đầu nhưng rất nanh liền gật đầu, Băng Thần nở nụ cười tươi, tay nhanh chóng điểm huyệt nàng.Hắn bế nàng lên ném vào giường lấy chăn quấn nàng lại, giường ngủ của hắn ta nằm khuất góc thể lên cũng không sợ người hầu vào dọn dẹp thấy.Rút ra giới chỉ của nàng,Băng Thần vui vẻ đi ra khỏi phòng để lại bị điểm huyệt bất lực vô cùng Thương Nhược Nhược.
Hắn ta thẳng tiến đến phòng của Trình Vân, người hầu cùng thị vệ không ai ngăn cản cả.Hắn quay lại giao phó:
"Các ngươi tất cả lui ra."
Đám hạ nhân đáp lại một tiếng sau đó tất cả lui ra xa, bọn họ tất nhiên biết Băng Thần đến đây làm gì.Đẩy cửa vào thì hắn ta thấy hai tỷ muội Trình gia đang tắm rửa chung vơi nhau, hai tỷ muội thấy hắn ta đi vào thì cũng trợn mắt há mồm.Băng Thần không nói nhiều cởi đồ của mình ra nhảy vào trong sau đó lập tức hành hình Trình Vân, Trình Lan lấy tay che miệng mình lại để tránh hét lên thành tiếng.
Nàng ta muốn đi ra nhưng bị Băng Thần một tay kéo lại hôn lấy, sau đó trong phòng chỉ còn phá ra tiếng nước cùng tiếng rên rỉ của hai tỷ muội.
Một canh giờ sau bức bối vừa nãy Thương Nhược Nhược tạo ra đã hoàn toàn tan biến.
Băng Thần sảng khoái nằm trên giường, lúc này hắn ta đang nghiên cứu cái giới chỉ kia.Hắn ta rất hứng thú với việc làm dược thiện bởi dù sao hắn ta cũng rất sành ăn, nếu có thể tự chế biến thì càng tốt.Bữa trước bát kia dược thiện hắn ta làm đã thành thuốc rồi, chủ yếu do làm màu hắn ta mới nói đó là dược thiện.
Còn mùi vị thì nhìn nét mặt của tiểu tử kia là biết không ngon rồi, thế giới này mình sớm muộn cũng muốn ra ngoài chu du.Khắp nơi rừng rậm như thế đâu thể suốt ngày ăn thịt nướng phải có món này món kia chứ.Dược thiện nghe đồn vừa ngon vừa bổ của Thương gia rất nổi tiếng, tại Trái Đất hắn ta cũng rất thích món gà hầm thuốc Bắc.
Đeo chiếc nhẫn vào nhưng hắn ta phát hiên mình không thể thăm dò trong đó có những thứ gì.Có một tầng gì đó cản hắn ta lại, lúc này hắn ta mới nhớ tới giới chỉ đã nhận chủ thì chỉ có chủ nhân mới mở ra được.Băng Thần lôi nó ra khỏi thay mình, nhẹ nhàng đi ra không để hai nàng thức giấc.Nhưng hắn vừa đóng cửa lại thì Trình Lan mở mắt ra, nàng lúc này đã trở thành phụ nữ có chồng rồi, thân thể cùng tâm đều giao cho người ta.
Nàng thầm cầu nguyện cho người này đối xử tốt với mình, bây giờ chuyện nàng có thể làm đó chính là hết sức giúp đỡ hắn ta.Bước xuống giường đi tới bàn trang điểm nàng bắt đầu búi tóc của mình lên, đây chính là điều đâu tiên nàng có thể nghĩ tới.
Băng Thần chạy về phòng thì thấy sàn nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, mấy người hạ nhân cũng đã rời đi.Có thể bởi vì trong phủ quá bận rộn cho bữa tiệc tối nay nên cần thêm nhân thủ, ngoài viện chỉ còn một người thị nữ mà thôi.Như thế cáng tốt nhỡ có động tĩnh gì thi cũng không ai biết.
Hắn ta mở cửa đi vào, quan sát kỹ xung quanh một lần nữa sau đó mới đi vào bên trong.Thương Nhược Nhược có lẽ bởi vì quá chán thế nê không biết đã ngủ từ bao giờ, nhìn nàng ngủ ngon vậy hắn có chút không muốn đánh thức.Nhưng lòng hiếu kỳ của hắn ta vượt qua lòng thương hại, kéo chăn ra khiến cho thân thể dương chi bạch ngọc lại hiện ra.
Nàng ta tỉnh ngủ trợn trừng nhìn Băng Thần, hắn ta chẳng có ý kiến gì cả lấy ra một bộ đồ lấy được từ phòng của Trình Vân sau đó ném xuống giường.Giải huyệt cho nàng sau đó cười nói:
"Thương tiểu thư mặc đồ vào ta có chuyện cần thương lượng, ngươi không phải đố thủ của ta thế lên ngoan ngoãn một chút."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.