Thú Tu Thành Thần

Chương 82: Vũ Tôn ưu ái




Những bóng người dần dần hiện ra từ phía khu rừng tất cả các thí sinh xuất hiện. Băng Thần cùng với đám người Nhạc gia xuất hiện thì dân chúng phía trên tường thành một hồi reo hò.
Thịnh thế của Thanh Vân quốc đã tới mà đám người của Băng Thần tuy nhìn có chút mệt mỏi nhưng số lượng lại đầy đủ. Chỉ cần thế hệ này cũng đảm bảo cho họ sống yên bình cả trăm năm.
Đây chính là truyền thống của thập quốc từ rất lâu đời rồi chỉ cần nhà ai có nhiều người ở Thiên Nguyên học viện thì sẽ là lão đại. Tuy những mầm mống trẻ tuổi này chưa chắc sẽ có tiếng nói trong học viện.
Thế nhưng Hộ quốc đại nhân cũng vào học viện thì dân chúng có niềm tin rất lớn vào hắn ta. Sự tích về Băng Thần không hề ít mới có thể tạo ra niềm tin mãnh liệt như thế,về phần Băng Thần hắn cũng đã dần hưởng thụ sự kính yêu của dân chúng đối mình.
Băng Thần và nhóm người chọn một vị trí để nằm nghỉ,dù hắn không mệt nhưng người trong đội ngũ lại không như thế. Bọn họ trải qua cả áp lực về thể xác lẫn tinh thần nếu không có niềm tin vào Băng Thần chống đỡ thì khi bị đám người Trình Tài truy sát thì họ đã buông xuôi.
Trong lòng mỗi người cũng dâng lên một sự tự hào nho nhỏ bơi trong mơ họ cũng chưa từng nghĩ tối vào lúc này mình đã có thể chống cự lại công kích của nhiều Vũ Vương cao thủ như thế. Đặc biệt năm người thiếu niên kia càng có niềm tin rằng ngày trả thù của bọn họ sẽ tới,chính tay bọ họ sẽ lột da lóc thịt những kẻ đã huy diệt gia tộc của mình.
Trình Vân và Trình Lan vốn tương hai nàng sẽ sống hết đời ẩn dật trong mỏ than kia nhưng nào ngờ Băng Thần như ánh sáng đến bao bọc che trở bọn họ. Hắn ta đã mang tới tương lai mà họ không bao giờ tưởng tượng được và tất nhiên những người thanh niên được Nhạc Thiên Quân giao phó cho Băng Thần cũng cảm thấy thế.
Họ biết rằng đây là cơ hội lớn nhưng nó cũng với đồng nghĩa cơ hội của họ nhỏ đi đặc biệt là sau khi tham gia yến tiệc tại hoàng cung Thanh Vân với sự xuất hiện của thật nhiều thí sinh là Vũ Vương.Bấy giờ trong suy nghĩ của họ tràn ngập tuyệt vọng dù cho Băng Thần bảo họ cũng khó lòng mà thành công vào được học viện.
Nhưng ngay tại lúc này thì họ đã chắc chắn trở thành học viên của Thiên Nguyên học viện mỗi người đều cảm thấy lưng lưng như trong mơ vậy.Mỗi người thầm thề đi theo Băng Thần vì đi theo Băng Thần có tiền đồ.
Băng Thần thấy mỗi người đều có vẻ xuất thần lên mới tưởng họ mệt mỏi lên mới tìm chỗ nghỉ ngơi cho mọi người.Riêng hắn thì bắt đầu quét mắt về khắp các nơi xem xem những người còn sót lại là ai đặc biệt là hai huynh đệ Hoa gia chạy nhanh như quỷ vậy.
Theo lời của Thủy Linh thì hắn ta đã không chỉ một lần vồ hụt bọn họ không biết đám người này có không rơi vào trên tay người khác.Qủa nhiên nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo tới hai huynh đệ Hoa gia lết xác từ từ ra khỏi bờ rừng cả người quần áo tả tơi.
sau khi thoát khỏi tay Băng Thần lần cuối bọn họ dù bôn tẩu chiến đấu nhưng chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác xung quanh sợ Băng Thần từ đâu nhào ra nhai sống bọn họ.Băng Thần truy sát sẽ ám ảnh bọn họ không biết bao nhiêu lâu, dù may mắn thoát khỏi Băng Thần nhưng cần phải có số thể bài khổng lồ mới có thể vào Thiên Nguyên lên bọn họ không thể không chiến đấu.
Vì trong chiến đấu vừa phải phân tâm cẩn thận Băng Thần và để ý đám yêu thú đạt cửu cấp thú vương lên họ lãnh không ít thương tổn tư đám liều mạng. Ngẩng đầu lên nhìn thấy Băng Thần đang nhìn mình thì của hai huynh đệ nổi hết cả da gà.
Ánh mắt lạnh nhạt đến mức hai người không biết hắn có thể hay không ngay lúc này một lần nữa tấn công bọn họ. Nguyên khí của hai người âm thầm vận chuyển sau đó thật bình tĩnh tìm một chỗ ngồi xuống,bây giờ bọn họ không còn một tý dáng vẻ của công tử thế gia nữa.
Những người khác thì không để ý lắm bởi họ không hề gây thù chuốc oán với Băng Thần nên khi thấy hắn nhìn mình họ không có cảm giác sợ hãi. Thậm chí có người còn cúi đầu mỉm cười chào lại Băng Thần và tất nhiên hắn ta sẽ không thất lễ mà gật đầu mỉm cười coi như đáp lại bọn họ.
Sau cái mỉm cười đó thì không khí xung quanh trở lên thoải mái hơn hẳn bởi chỉ cần Băng Thần không làm loạn thì hắn ta cũng sẽ không cho bất cứ ai làm loạn. Đơn giản vì sân nhà là Thanh Vân quốc quan trọng nhất Băng Thần là người mạnh nhất trong những người ở đây.
Mọi người nghỉ ngơi sau đó nửa canh giờ thì không còn bất cứ một ai đi từ trong bìa rừng ra nữa thì cuộc thi chính thức ra kết quả. Số người ở đây quá nhỏ so với số thí sinh tham gia lên chuyên họ đủ ngọc bài là điều tất nhiên nhưng dù sao quy củ vẫn phải làm theo.
Một lúc sau đạo sư của Thiên Nguyên học viện từ từ đi tới sau đó nói với đám thí sinh:
" Các người đứng dậy đi nộp ngọc bài và báo lại danh tính của mình,nhớ là từng người một không được chen chúc nghe chưa."
Lời nói của đạo sư thì bọn họ những người này cũng phải nghe thế lên từng người từng người đi nộp ngọc bài. Tất nhiên là đúng như dự kiến toàn bộ những người còn sót lại không ai thiếu ngọc bài cả trong đó cũng có rất nhiều người là Vũ Sư mà thôi.
Bọn họ chỉ đi mò xác sau khi các tổ đội chiến đấu là được khi đã đủ chỉ cần trốn kỹ là được và họ đã thành cồng dù chiến thuật này có chút không quang minh chính đại chút nào. Nhưng quan trọng nhất là được vào Thiên Nguyên học viên có nhục tý thì có ảnh hưởng gì đâu chỉ cần tốt nghiệp tại Thiên Nguyên thì họ tự nhiên có tiền đồ.
Sau khi đám người giao nộp xong toàn bộ ngọc bài thì phía trên tầng mây hạ xuống một đám người,đó là các hoàng đế cùng rất nhiều gia chủ của các gia tộc lớn trên khắp thập quốc. Trong đó có hai người vô cùng lạ mặt mà Vương Thiên Thu thì không hề có một ai biết hắn là ai cả mà Vương Vấn thì thông qua các bức vẽ thì cũng có một số ít người biết.
Sau đó thấy đám hoàng đế lẫn Vương Vấn đều đi đằng sau lão giả này thì đám thiếu niên này đã đoán được người này là ai rồi. Người này chính là Vương Thiên Thu người sáng lập ra Thiên Nguyên học viện một Vũ Tôn trong truyền thuyết chỉ một cái dẫm chân của hắn cũng có thể khiến cả đại lục sôi trào.
Các thiếu niên ánh mắt trở lên nóng bỏng vô cùng đây chính là một truyền kỳ mà những người đã tham gia Thiên Nguyên học viện kể lại cho bọn họ nghe. Lần này ít người thà chết không bỏ cuộc cũng vì có một lần được thể hiện trước mặt người này.
Đây chính là đường tắt có thể khiến họ bớt đi nhiều năm phấn đấu,khiến cho gia tộc của bọn họ vượt qua hoàng quyền vang danh khắp đại lục. Dù cho bọn họ có tỏ ra thành thục đến đâu thì trong thâm tâm họ vẫn chỉ là những đứa trẻ hâm mộ cường giả mà thôi.
Có lẽ đã đối mặt với hoàn cảnh này quá nhiều Vương Thiên Thu không có phản ứng gì cả mà chỉ mỉm cười nhìn về phía dưới những thiếu liên trẻ tuổi. Mà khi hắn nhìn đến Băng Thần thì hắn thấy được trong mắt chàng trai kia cực kỳ thanh tịnh không có bật kỳ rung động nào như những người khác.
Thực ra chính là bởi Băng Thần biết hắn ta sẽ không bất lợi mình lên không quá quan tâm,chuyên hắn quan tâm là những ảnh hương sau cuộc chiến lên vẫn luôn phân tâm để suy nghĩ.Vương Vấn đối với Vương Thiên Thu xin phép rồi sau đó phóng thẳng về phía các thí sinh tham gia dùng nguyên lực khuếch đại âm thanh.
" Ta tên là Vương Vấn cựu viện trưởng của Thiên Nguyên học viện chúc mừng các ngươi thành công vượt qua khảo nghiệm để tiến vào Thiên Nguyên học viện."
Tất cả những thí sinh đều vỗ tay hăng hai trừ Băng Thần vẫn đang trầm tư suy nghĩ đến việc sau này làm sao để ổn thỏa tại Thiên Nguyên học viện. Có lẽ phải tham khảo lão gia tử thôi dù sao hắn cũng không tính toán làm gì náo loạn tại Thiên Nguyên nhưng vẫn phải có tiếng nói để người của mình không bị ức hiếp.
Vương Thiên Thu nói nhỏ với Nhạc Thiên Quân: "Tiểu tử kia là cháu ngươi phải không?"
Thấy tổ sư hỏi mình Nhạc Thiên Quân đoàng hoàng đáp:"Không phải hắn là ta còn bé cứu về nuôi dưỡng đến bây giờ cũng rất lâu rồi."
Vương Thiên Thu cười nói:" Hắn ta tu vi rất cao năng lực chiến đấu rất tốt không thua gì những thiên tài của củ viện ngươi dạy dỗ rất tốt."
Nhạc Thiên Quân cười khổ đáp:" Cái này thì tổ sư khen nhầm rồi,không giấu gì người tiểu tử này tu luyện rất khó hiểu mà ta chẳng hỗ trợ được gì."
Vương Thiên Thu hứng thú đợi chờ Nhạc Thiên Quân:" Kỳ lạ ở đâu?"
Nhạc Thiên Quân đoàng hoàng đáp:" Hắn ta trước kia khi ta mang về thì có gặp qua tuần thú sư hắn ta nói tiểu tử này thành niên thì sẽ cần rất nhiều năm tháng. Nhưng ta nuôi nó được vài năm thì đến gần đây tiểu tử này không biết làm sao đi lạc khỏi cháu gái của ta.
Sau đó được hai vị tiểu thư của một gia tộc là bằng hữu thân thiết của nàng cứu được mang về thành nhưng lại một mình giải quyết cả một đàn yêu thú. Phải biết là chỉ một vài ngày trước khi rời khỏi cháu gái ta hắn vẫn không có chút sức chiến đấu."
Vương Thiên Thu ngạc nhiên:" Còn có chuyện như thế hẳn là tiểu tử này huyết mạch giác tỉnh."
Nhạc Thiên Quân trong mắt ẩn chứa sợ hãi nói:" Ngài không biết chứ hắn ta từ lúc còn là yêu thú tầm thường đã có thể làm tổn thương ta. Mà hắn có thành tựu hôm nay thực tế là chỉ thông qia tu luyện hai tháng mà thôi chuyện này thì cả Thanh Vân quốc đều biết."
Vương Thiên Thu ánh mắt trở lên nóng bỏng nhìn về phía Băng Thần hắn đã thấy mấu chốt để chiến thắng cuộc cá cược này. Thậm chí hắn sẽ còn có được một đệ tử thật tốt nhưng lại vướng víu với quan hệ của Nhạc Thiên Quân thế lên không thể thu đồ.
Bỗng nhiên trong đầu nảy ra một sáng ý thế nhưng phải xem tiểu tử này thể hiện ra sao trong lần này đã.Vương Thiên Thu nói với Nhạc Thiên Quân:
"Ngươi dẫn ta đi gặp hắn."
Nhạc Thiên Quân sửng sốt lắc đầu.
"Hắn ta chỉ là hậu bối nếu ngài muốn gặp ta dẫn hắn đến đây là được."
Vương Thiên Thu phất tay
" Không sao,không sao ngươi chỉ cần dẫn đường là được không phải nói nhiều."
Nhạc Thiên Quân đành phải gật đầu dẫn Vương Thiên Thu về phía Băng Thần đang nghỉ ngơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.