Băng Thần khi làm xong hết tất cả ngồi đợi gần một tiếng thì các nàng mới đi ra, Hoàng Tuyền cùng Tùy Thiên Ngọc thì vừa ra khỏi đã lập tức đi mất, kế hoạch không như dự tính làm cho Băng Thần ngẩn ngơ hết cả người.
Hoàng Tụ vừa đi ra liền ngồi xuống bàn bưng lên bát canh uống lấy uống để, Băng Thần hỏi:
"Tuyền tỷ cùng Ngọc tỷ đi đâu thế?"
Phạm Thiên Hà thở dài nói:
"Hôm nay xác nhưng những người tử nạn được mang về, trước khi dùng ma pháp hóa họ thành tro bụi thì cho thân nhân gặp mặt một chút, hai ngươi bọn họ bối phận được đi còn riêng chúng ta phận con cái lại không được."
Băng Thần gật đầu bởi hắn ta cũng biết sơ về tập tục này, Tân La đế quốc khi người chết đi đặc biệt cha mẹ thì thứ lưu luyến nhất rõ ràng là con cái của mình, họ tâm niệm nếu con cái đến gặp mặt cha mẹ mình khi chết thì sẽ khiến linh hồn bọn họ mãi mãi lưu luyến nhân gian không thể siêu thoát.
Băng Thần quay qua hỏi Phạm Thái Hà:
"Sao ngươi không đi?"
Phạm Thiên Hà thở dài nói:
"Nghe nói đại ca lúc này thân xác đã gần như vỡ nát, trước khi chết hắn cũng dặn dò cha không để bất cứ ai thấy được thảm cảnh của hắn, vợ hắn là tỷ tỷ ta có khi chút nữa cũng sẽ bị đuổi về thôi, nàng ấy không bao giờ chịu nghe lời cha cả."
Băng Thần mắt sáng lên hỏi:
"Thật ư?"
Phạm Thiên Hà ngạc nhiên hỏi:
"Sao trông ngươi có vẻ hơi vui thì phải?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Thực ra anh ta bảo sẽ sớm quay trở lại nhất có thể, có khi trong tuần này đã quay trở lại rồi cũng nên."
Hoàng Tụ ngạc nhiên nhìn mấy bát canh rồi hỏi:
"Mấy bát canh này là ngươi làm cho ai?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Đại ca ta khi biết chuyện thì cũng rất thương cảm thế nên làm cho Hoàng Tuyền và Ngọc tỷ ấy mà."
Hoàng Tụ ngạc nhiên hỏi:
"Cho mẹ ta làm gỉ?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Thấy hai vị tỷ tỷ quen thuộc như thế nên anh ta nghĩ con cái họ cũng quen thuộc nhau, bạn chí cốt chết đi làm sao lại không buồn cơ chứ.Uống bát canh này biết đâu họ sẽ nhớ về những ngày hạnh phục xưa kia, mọi người đứng động vào nhé, Tuyền tỷ đã không trở về thì ta cất đi để dành cho nàng vậy."
Băng Thần thấy mình đã nói hơi nhiều rồi, càng nói nhiều thi càng dễ ra sơ hở hắn ta hỏi:
"Thiên Hương sao chưa đi ra nữa?"
Phạm Thiên Hà lắc đầu thở dài nói:
"Cha nàng chết thôi thì cứ để nàng làm việc có khi tâm trạng nàng sẽ tốt hơn."
Mấy người sau đó luyên thuyên nói chuyện phiếm vài câu rồi mới vào bữa, khi bọn họ dùng bữa được mới một chút thì thấy Hoàng Hà dùng ma pháp khống chế Tùy Thiên Ngọc đóng gói màng về. Mấy người đang ăn đều dừng lại, Hoàng Hà buông ra Tùy Thiên Ngọc ngồi xuống gắp một miếng đồ ăn rồi nói:
"Đồ ăn ngon quá, mấy người các ngươi có món ngon như thế lại không cho lão già này ăn."
Hắn ta lại liếc qua Từ Thiên Ngọc rồi nói:
" Ngươi cũng Tuyền nhi đều có con cái rồi cứ như thế không sợ người ta cười hay sao?"
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Từ Thiên Ngọc khiến nàng rất xấu hổ, Hoàng Hà nói xong thở dài lấy ra hai cái túi bắt đầu dồn đồ ăn, Băng Thần lại trợn mắt nhìn hắn trong lòng thầm nghĩ:
"Cuối cùng ai mới là người không biết xấu hổ."
Băng Thần nhỏ giọng hỏi Ngọc Lan:
"Rốt cuộc có chuyện gì mà ta không biết thế?"
Ngọc Lan nhỏ giọng nói đi vào trong bếp một chút để Hoàng Hà tiên bối mắng xong Ngọc Tỷ rồi chúng ta ra.
Đi vào phòng bếp Ngọc Lan ngó xung quanh thấy không có ai mới bắt đầu kể ra hết, Băng Thần nghe xong thì giật mình không ngờ cái pháp thuật tạo nhân do mình sáng tạo vẫn còn được lưu truyền, không ngờ truyền đời nhiều thế mấy cô nàng lại bóp méo tác dụng của nó.
Nhất định phải trừng phạt mới được, Băng Thần lấy hết cả lọ thuốc kia ra sau đó đổ sạch vào bát canh, hắn ta mỉm cười nghĩ:
"Lần này thì có thích nữ nhân cỡ mấy thì trong vài chục ngày tới nàng ta cũng thèm nam nhân hơn cả mạng sống."
Băng Thần sau đó bê bát canh cùng mấy đạo món ăn ra thì Hoàng Hà cũng đã gom gần hết đồ ăn đi mất rồi, nhìn Tùy Thiên Ngọc ỉu xìu Băng Thần mỉm cười nói:
"Ngọc tỷ ngươi ăn cái này rồi đi ngủ, đảm bảo với ngươi mọi ưu phiền sẽ biến mất, Thiên Hà tỷ đã thử rồi ngươi có thể hỏi nàng."
Phạm Thiên Hà gật đầu nói:
" Tỷ cũng nên xài, ta nhờ đó mà quên đi được Mạc ca hiểu được mình phải sống sao cho tốt, ngươi dùng vào rất có thể thay đổi được tình hình hiện tại, nếu không cứ như thế này tuy ngươi không thấy Thiên Hương buồn nhưng không có nghĩ nàng không buồn."
Phạm Thiên Hà sau đó rủ rỉ vào tai nàng nhiều thứ, rồi nàng lại lấy ra một cái máy tính bảng chiếu ghi hình Băng Thần rồi nói:
"Nam nhân trên đời còn nhiều người tốt lắm, dù thế nào nữ nhân cũng nên tìm một nam nhân để tựa vào, nếu người tốt như thế này còn không làm tỷ có ham muốn với nam nhân thì có lẽ tỷ đã hết thuốc chữa thật, khi đó chúng ta sẽ không can thiệp nữa."
Tùy Thiên Ngọc lắc đầu nói:
"Nam nhân nào mà ta chưa từng gặp qua chứ, các ngươi có làm thế nào cũng vô ích thôi, ta cùng Tuyền tỷ tình cảm bồi dưỡng bao nhiêu năm sao có thể bị một nam nhân khác chen ngang cơ chứ."
Phạm Thiên Hà cười nói:
"Ta cùng Mạc ca còn hơn thế nhưng ngươi xem xem, bây giờ quan trọng ngươi có dám thử hay không thôi."
Tùy Thiên Ngọc cười nhếch mép nói:
"Có gì không dám cơ chứ."
Nàng nói xong một mạch làm hết bát canh, Băng Thần thì như lần trước đi về đằng sau phong ấn sức mạnh của Tùy Thiên Ngọc lại khiến cho cơ thể nàng ta yếu đi dần dần chìm vào giác ngủ nhanh hơn.
Băng Thần lại hỏi Thời Gian:
"Lần này ngươi có thể cần giữ trong bao lâu?"
Thời Gian mỉm cười nói:
"Từ khi chủ nhân đột phá Thần Thú thì ta có thể cầm giữ hơn hai ngày nhưng ngài cũng không lên làm quá nếu không chênh lệch thơi gian quá lớn có thể sẽ bị phát hiện đấy."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ngươi cứ yên tâm ta đây có cách."