Thú Tu Thành Thần

Chương 472: Nhỏ nhen băng thần




Kiếp trước nàng dùng có yểm bùa Thần Liên trói buộc hắn sau đó dùng Thái Thiên Thần Kiếm đâm hắn tận vài chục ngàn nhát khiến hắn cuối cùng phải đồng quy vu tận với bọn họ, tuy người ta hay nói chuyện kiếp trước như gió cuốn nhưng mỗi khi nghĩ lại tức muốn chết.
Nhưng ngay lúc này thì nàng ta đã có sự đề phòng với mình, nhất định phải cẩn thận khi có hành động, tuy hắn có thể nhiều cách để bức hiếp nàng lúc này nhưng cần có kế hoạch rõ ràng như lúc đối phó với Phạm Thiên Hà vậy.
Đám nữ cường nhân này chỉ cần hơi sơ xảy một chút thì rất có thể sẽ bể chuyện, trước tiên cứ giả điên một thời gian để nàng ta bớt nghi ngờ rồi tính tiếp, thời gian này hoàn thành nốt những việc trong Tân Sinh võng du luôn.
Muốn thoát ra khỏi thế giới này thì nhất định phải vượt qua Siêu Phàm, thậm chí rất có thể nếu hắn lên Siêu Phàm có thể sẽ khiến thế giới này chuyển biến thành trung cấp thế giới mở ra đẳng cấp tối đa là 3000 thì phải đến tận Tái Tạo mới qua thế giới khác được.
Thế nhưng bù lại thì hắn ta sẽ được lên hẳn Thượng đẳng thế giới, thế nhưng Băng Thần không tin mọi chuyện sẽ đẹp như trong mơ như thế, chưa kể thế giới này liên tục có cao tầng thực lực chết đi thế nên thăng lên trung cấp vi diện khó hơn lên trời.
Trừ khi vị Minh Thiên lão sư cũng tấn thăng Siêu Thoát đỉnh phong thì may ra mới có cửa, mà chuyện này chính xác là không thể, ít nhất trong một vạn năm thì sẽ như thế, Băng Thần lại không muốn một vạn năm lại chỉ ở mức độ Siêu Thần.
Một vạn năm nếu cứ với tốc độ tu luyện thần tốc như thế này thì hắn ta rất có thể sẽ tiếp cận siêu cấp thế giới, còn nếu tuyệt vời nữa thì hắn ta có thể bước vào cả Thần giới, tuy nhiên khả năng đó quá khó khăn.
Lúc này Hoàng Tuyền quay qua hắn nói:
"Hai cô con gái của ta liên tục khen đồ ăn của anh trai ngươi ngon lắm, tuy giữa đêm rồi nhưng chúng ta làm một bữa ăn đêm đi, dù sao mọi người cũng tỉnh táo hết rồi đợi chút nữa cùng nhau đi vào Tân Sinh, ta vì đột phá Pháp Thần cũng khá lâu rồi không đi vào trong Tân Sinh."
Hoàng Kim Liên liếc Băng Thần hối thúc nói:
"Ngươi mau đi làm nóng lại đồ ăn đi, mẹ ta đẳng cấp đã đạt hơn 1000 để nàng kéo người thì đảm bảo ngươi lên cấp vù vù luôn."
Băng Thần lập tức vui vẻ nói:
"Thế thì tốt quá a di đợi một chút ta đi làm đồ ăn."
Không lâu sau trên bàn ăn Hoàng Tuyền cũng khen hết lời nhưng món ăn này, nhưng tinh ý Băng Thần thì phát hiện nàng trước khi ăn luôn dùng Pháp lực kiểm tra trong đồ ăn xem có gì không, may mà hôm nay hắn ta chưa bỏ gì vào trong nếu không bị phát hiện thì phiền phức.
Những thứ qua mắt được Pháp lực không phải hắn không có nhưng nồng độ thường rất nhẹ không si nhê chút nào, hắn cần cho nàng dùng những thứ nồng độ cao Phạm Thiên Hà bữa trước thì mới có hiệu quả.
Đợi xong hết bữa cơm thì mọi người cũng thi nhau đăng nhập vào Tân Sinh, Băng Thần tất nhiên cũng thế nhưng khi hắn ta vừa vào thì bị Ngọc Lan lôi đi sang một bên.Cả hai đi tới một nơi vắng người thì Ngọc Lan bỗng nhiên quỳ xuống dưới chân hắn ta.
Băng Thần nhíu mày nói:
"Ngọc Lan sao ngươi lại quỳ lạy ta như thế?"
Ngọc Lan không ngẩng đầu lên, nàng nhỏ giọng nói:
"Xin ngươi hãy tha cho cha mẹ ta."
Băng Thần nhíu mày lập lại:
"Tha cho mẹ cha ngươi?"
Hắn nghĩ một chút sau đó bỗng nhiên giật mình nói:
"Đừng nói với ta mấy người đột nhập hôm qua có cha mẹ ngươi trong đó, ngươi bán đứng tỷ muội của mình?"
Ngọc Lan ngẩng đầu nói:
"Ta không biết làm sao từ đi tội lỗi của mình nhưng ta chỉ còn hai người bọn họ là thân nhân, với lại bọn họ cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi, xin ngươi đấy Thần Băng hãy bảo anh trai ngươi tha cho bọ họ một lần thôi."
Băng Thần nhíu mày nói:
"Hôm qua tổng cộng có sáu cái Pháp Thánh đi tới nhưng bốn cái đã tử trận còn sống sốt thì chỉ có hai người, trong đó lại có một nữ thế nên ta nghĩ có mẹ người còn nam nhân kia tên Lam Điền thì phải."
Ngọc Lan mắt sáng lên nói:
"Đúng thế cha ta tên Lam Điền, cầu ngươi thả hai người bọn họ ra."
Băng Thần lắc đầu thở dài nói:
"Ngươi phản bội mọi người đã là quá sai rồi, ngươi nói làm sao người khác có thể tha thứ cho người được?"
Ngọc Lan lắc đầu nói:
"Ta không cần được tha thứ, ta chỉ muốn cha mẹ ta còn sống thôi, nếu được thì sau đó ta có thể tự sát tạ tội với các tỷ muội cũng được, xin ngươi."
Băng Thần lắc đầu nói:
" Vô ích thôi người tóm được bọn họ là đại ca của ta ngươi có nói gì với ta cũng vô ích, thậm chí dù tất cả mọi người có tha thứ cho ngươi thì đại ca ta vẫn có thể giết họ không chút để ý, ngươi nghĩ cuộc sống này quá đơn giản thì phải, có vẻ như ngươi chưa từng gặp người thực sự hung ác thì phải."
Ngọc Lan nhoài người ôm lấy chân của Băng Thần khóc lóc nói:
"Xin ngươi đấy bọn họ chỉ muốn lấy đi bí mật về cách điều khiển sức mạnh của ngươi mà thôi chứ không có muốn hại đến ai cả."
Băng Thần lắc đầu nói:
"Ngươi ngốc thật hay giả ngốc thế Ngọc Lan, chỉ muốn lấy chút bí mật đấy từ ta mà cần tới tận sáu cái Pháp Thánh sao? Chưa kể nếu họ thật sự chỉ muốn thế thì làm sao vừa thấy anh trai ta liền tấn cống muốn giết chết hắn, lạ nhỉ. Thực ra trong sáu người thì có mẹ ngươi không ra tay thì phải, nhưng mẹ ngươi không ra tay không có nghĩa nàng không có tội, cũng chẳng thể chứng tỏ họ không có ý xấu."
Ngọc Lan lúc này đã rất khủng hoảng, hai mắt nàng đỏ ngầu sợ hãi nói:
"Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào sao?" 
Băng Thần mỉm cười nói:
"Thực ra còn một cách nhưng có lẽ ngươi phải hi sinh không nhỏ đâu, ngươi có tình nguyện không?"
Ngọc Lan gật đầu lia lịa nói:
"Cái gì ta cũng có thể bỏ ra chỉ cần hai người họ còn sống sót là được."
Băng Thần lúc này mới ngồi xuống nhéo lấy gương mặt đẹp đẽ rồi nói:
"Anh trai ta bắt người không ai biết cả thế nên chỉ cần hắn không làm hại họ cũng như không nói ra thì ngoài ta ngươi thì không còn ai khác biết chuyện này, thế nhưng để anh im mồm thì hắn phải có thực thứ hắn yêu thích."
Ngọc Lan máy cau lại khổ sở nói:
"Hắn muốn cái gì, chỉ cần hắn muốn thôi dù không có ta cũng bằng mọi cách tìm tới cho hắn."
Băng Thần lắc đầu nói:
"Không, không, anh ta là người thực tế thứ hắn ta muốn thì từ khi ngươi sinh ra ngươi đã có rồi."
Ngọc Lan vui mừng nói:
"Thứ gì thế?"
Băng Thần cười nói:
"Hắn ta là một nam nhân chân chính thế nên hắn ta rất thích những cô gái đẹp giống như ngươi vậy, ngươi có thể cho hắn thân thể này không? "
Ngọc Lan sững sỡ nói:
"Cài gì?"
Băng Thần nhàn nhạt nói:
"Anh trai ta là ngươi nhỏ nhen thế nên ngươi từ chối thì ta không dám chắc hai ngươi kia có đường sống đâu."
Thời Gian hô to:
"Nhân lúc người gặp khó rồi ép buộc, chủ nhân ngươi hết sức đê tiện a."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.