Thú Tu Thành Thần

Chương 433: Tự đưa tới cửa




Phạm Thiên Hương nghĩ nghĩ rồi nói:
"Ta đồng ý tìm hiểu anh ngươi nhưng chỉ dừng lại ở tìm hiểu nhau thôi còn tới được với nhau không thì phải xem có hợp với nhau không nữa chứ, ngươi xem ta nói có đúng hay không."
Băng Thần nhìn nàng chăm chú rồi nói: 
"Anh trai ta bây giờ một tuần chỉ có thể tới đây một giờ ngươi không đồng ý thì thôi không cần phải kéo dài thời gian, dù sao ta cũng không thiếu cách tìm nữ nhân cho anh mình, chúng ta cần dòng tộc có người nối dõi chứ không cần người yêu."
Phạm Thiên Hương nghe thấy Băng Thần nói thẳng ra như thế thì khuôn mặt không khỏi biến sắc bởi nàng chính là muốn trong quá trình tìm hiểu học lén, cái cách điều khiển dòng chảy ma pháp thật sự quá hấp dẫn, chính vì thể nàng muốn vẹn cả đôi đường.
Thế nhưng xem ra không dễ như thế, nàng cũng không ngờ Băng Thần lại không thèm quan tâm đến lời hứa của mình có thực hiện hay không, từ trong ánh mắt hắn nàng nhìn ra được điều đấy, Băng Thần nhàn nhạt nói:
"Một ma pháp sư chân chính cũng một kẻ rác rưởi ngươi đã chọn lựa thì ta cũng không còn gì để nói thêm, còn ngươi hứa ta vốn chưa từng nghĩ tới ngươi sẽ làm được, người như ngươi đừng nói đạt đẳng cấp như anh ta tương lai thành tựu cũng chẳng đến đâu, cảm nhận những người bạn của chúng ta xem bọn chúng khinh thường ngươi."
Phạm Thiên Hương cảm nhận được sự tan rã giữa mình cũng các tinh thể ma pháp giống như chúng đang muốn thoát khỏi nơi mình đang đứng vậy, nàng thầm nghĩ:
"Không lẽ các tinh thể ma pháp thực sự cũng có cảm xúc hay sao? Chúng cảm nhận được những gì?"
Phạm Thiên Hương không cam tâm nàng chạy tới níu vai Băng Thần lại nét mặt kích động nói:
"Không lẽ không có anh trai ngươi thì ta không bao giờ có thể làm được giống các ngươi?"
Băng Thần hất tay nàng ra rồi nói:
"Ngươi cứ thử xem chúng không tha thứ cho một kẻ đã sử dụng chúng sai cách từ trước đến giờ đâu, không có người dẫn đạo thì khả năng ngươi tự túc sử dụng được còn bé hơn cả con số không."
Băng Thần sau đó đi thẳng một mạch tới chỗ mấy cô nàng để lại trầm tư suy nghĩ Phạm Thiên Hương, hắn ta trong lòng thầm mỉm cười bởi hắn biết muốn lựa chọn giữa làm người vĩ đại và kẻ tầm thường là một vấn đề khiến người ra phải cân nhắc rất nhiều khi mà cái giá để trở lên vĩ đại quá lớn.
Đợi Băng Thần đi lại phía các nàng thì Hoàng Tụ liền níu áo hắn ta nói:
"Thần Băng ngươi dạy chúng ta sử dụng ma pháp theo cách của anh ngươi được không?"
Băng Thần lắc đầu nhàn nhạt nói:
"Ta chưa đủ khả năng đó, chỉ anh trai ta mới làm được điều đó thôi, vả lại những thứ như thế này chỉ có thể truyền cho người trong nhà thôi." 
Hoàng Kim Liên nhíu mày nàng hỏi suy nghĩ rồi nói:
"Tối nay đi ăn cơm ở chỗ ông nội ta ngươi cũng sẽ nói như vậy sao?"
Băng Thần nhún vai nói:
"Các ngươi nói ta phải làm sao bây giờ? Biết trước vậy ta không sử dụng sức mạnh một cách lung tung đâu."
Hoàng Kim Liên thở dài nói:
"Chuyện cũng đã rồi chúng ta mau về lớp thôi, còn phải học thêm ba tiếng nữa là được về ăn cơm rồi, ngươi nấu cơm nhé Thần Băng."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Tất nhiên rồi."
Sau đó mọi người lui về phòng học, trên đường đi bỗng Vũ Thu Tuyết níu Băng Thần lại nhỏ giọng hỏi:
"Những gì ngươi nói với cô giáo là thật chứ?"
Băng Thần ánh mắt lấp lóe, hơi cười một tiếng hắn ta nói:
"Tất nhiên, không lẽ nào ngươi muốn làm nữ nhân của anh ta sao?"
Vũ Thu Tuyết thẳng thắn nói:
"Ta thích nữ nhân thế nên anh trai ngươi muốn thì hắn rất có thể chì lấy được cái thân xác này chứ không bao giờ có được tâm hồn ta, nếu hắn dám mạo hiểm thì ta đồng ý thử một lần làm nữ nhân xem."
Băng Thần mỉm cười rồi nói:
"Được ngươi cũng nghe rồi đây, ta cùng anh ta cần người nối dõi chứ không tìm người yêu, huống chi ta tin chắc ngươi tiếp xúc anh ta không lâu thì cũng sẽ yêu hắn thôi."
Vũ Thu Tuyết thở dài nói: 
"Ta cũng hi vọng như thế, bởi nếu được như thế thì ta có thể thực hiện lồi nguyện ước với những tỷ muội còn lại, ta không muốn bọn họ bị ta liên lụy.""
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ngươi là một người tỷ muội rất tốt."
Vũ Thu Tuyết mỉm cười nói:
"Ngươi quá khen thực ra cũng chỉ thử thách mình một chút giống như tình một đêm vậy nếu không được thì thôi."
Băng Thần lắc đầu nói:
"Ngươi nghĩ thoáng lên chút đi, xu hướng tình cảm rất khó thay đổi nhưng không phải là không thể nào, với lại lần trước ngươi xem hình ảnh của anh ta thì ngươi cảm thấy như thế nào?"
Vũ Thu Tuyết cũng không giấu:
"Tim ta đập nhanh hơn rất nhiều thế nên hôm nay ta mới dũng cảm đi thử, dù sao mọi người cũng kỳ vọng ở ta rất nhiều, thậm chí còn hơn cả cả ta kỳ vọng chính mình nữa."
Băng Thần cười như không cười sau đó kéo nàng về phía trước nói:
"Đừng nghĩ nhiều nữa không phải cô gái nào cũng dũng cảm như ngươi đâu, cô giáo chúng ta chính là một ví dụ, dù không thành công trong mục đích chính thì ngươi cũng có thể moi móc chỗ tốt từ anh của ta, như thế đã là rất tốt rồi đúng hay không."
Vũ Thu Tuyết lắc đầu nói:
"Như thế thì đấu có được?"
Băng Thần thật thà nói:
"Tự đưa tới cửa như ngươi đã tốt lắm rồi hắn sẽ không có ý kiến gì đâu."
Vũ Thu Tuyết nghe nàng nói thì thật sự xấu hổ, nhưng nàng không thể bỏ cuộc, sống trên đời nhiều năm như thế nhưng chỉ có một nam nhân làm nàng rung động, nếu bỏ qua hắn thì rất có thể nàng sẽ có lỗi với chính mình, với tỷ muội, với cả cha mẹ đang mong cháu bế ở nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.