Thú Tu Thành Thần

Chương 42: Eó phải là người đường đời vẫn chông gai




Băng Thần thì chẳng lạ lùng gì mỹ nhân lên mặc kệ nhưng ba huynh đệ Nhạc gia lại không như thế bon họ ánh mắt điên cuồng đảo.Dùng ánh mắt thương lượng xem ai la người đến trước,Thường Thắng thì tất nhiên là hiểu sự im lặng phút chốc của ba huynh đệ đại biểu cho cái gì.Ngày 15 chính là ngày các cô gái mới về Di Hồng viện những người này còn trong trắng lên phù hợp với tiêu chuẩn làm tiểu thiếp của đám quý tộc hay gia tộc giàu có.
Ba huynh đệ Nhạc gia lại có một lịch sử đẫm nước mắt tại nơi này,biết bao nhiêu lần mỹ nhân được bọn họ nhắm tới lại cùng người khác ra đi.Ba kẻ mang tiếng con cháu đệ nhất gia tộc nhưng lại thất bại vô cùng nhiều lần,trên thực tế chính là do bọn họ nhìn như mấy con gấu đen trong rừng vậy.Mà đã là phụ nữ mấy người lại có khẩu vị đặc biệt như thế,còn đám quý tộc kia tuy có mập có gầy nhưng vẫn hơn ba con gấu này.
Đã thế còn ngốc đến mức mặc cả y phục khi tập võ đi đến đây khiến cho bọn họ đã xấu lại còn xa,đã thế mấy tên này tầm mắt lại rất cao nếu không chỉ dựa vào Nhạc gia danh tiếng cũng có thể khiến không ít nữ nhân vào lòng bọn họ.Tuy nhiên mặc kệ kẻ khác đau lòng cho bọn họ ba tên này vẫn không hề để ý,như ăn cơm đúng hẹn xuất hiện tại nơi đây.
Đã tìm được mục tiêu dĩ nhiên họ cũng sẽ như mọi lần ra tay ba thân hình đồ sộ chen tới đằng trước,các cô nương nhìn thấy họ cũng đã có chút sợ rồi.Người trung niên kia thấy ba kẻ này xông tới phía cô gái thì bước lên đằng trước thi mày nhíu lại,có thể nói là theo khoảng cách gần hơn thì mày lại nhíu sâu hơn.
Bỗng nhiên cô gái khẽ quay đầu lại phất nhẹ tay người trung niên này ánh mắt tràn đầy bực bội nhưng cơ thể thả lỏng có vẻ như không muốn dụng tay chân.Tất nhiên những điều đó không ảnh hưởng đến ba huynh đệ kia,ba người cuối cùng đừng trước mặt cô gái kia.
Bọn chuẩn bị vây quanh tán tỉnh cô gái như mọi khi thì biến cố xảy ra người trung niên kia khí thế tản ra nguyên lực cuồng bạo quét ra ngoài cảm giác ngột ngạt ập tới thì ba huynh đệ cũng ngẩn ngơ.Dưới áp lực ba người tưởng như chết chắc rồi thì Băng Thần xuất hiện trước mặt bọn họ sắc mặt nghiêm trọng.
Băng Thần trước đó đã có cảm giác không lành khi thấy ba người tiến lại gần vị cô nương kia nhưng mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến hắn không kịp ngăn cản mà chỉ có thể cứu ba tên này 1 mạng.Nhưng ngay sau đó hắn không cần phải xem xét mà chỉ từ nguyên lực cũng cảm thấy mình không thể nào bằng người đàn ông trung niên kia.Sắc mặt hắn vô cung nghiêm trọng vì tình huống đột ngột khiến hắn chưa có đối sách,thậm chí đối phương lá ai hắn còn không rõ ràng.
Nhưng từ khí thế quét ra hẳn người này là một vị Vũ Tông cao thủ khi nhìn vào thực lực của đối phương thì lại càng giật mình vì người này chỉ kém Lý Tình một chút mà thôi.
Tính danh: Thương Thu Sơn
Thực lực: Vũ Tông nhất trọng thiên
Huyết mạch: Không có
Đẳng cấp:22
Lực lượng:490500
Tốc độ:350000
Trí lực:14
Hồn lực: 0

Pháp lực:0
Nguyên tố:Thổ
Tuổi thọ:1500
Danh hào:Nhân Tông (khí thế ảnh hưởng đến tầng thực lực yếu hơn bản thân Vũ Sư 100% giảm 10% theo mỗi tầng thứ. Cùng tầng thứ mỗi tiểu cảnh giới 1%.Tương tự đối với Yêu thú.Ảnh hưởng yếu đi khi dối phương huyết mạch cao cấp.)
Nhìn qua ba tên ngu ngốc còn chưa hoàn hồn lại này thì hắn chỉ có thể dùng một từ ngu để diễn tả,thấy cô nương là mù hết cả mắt bây giờ tàn cuộc để hắn thu dọn.Về nhà chỉ có thể cố mà giáo dục thêm ba tên này nhưng bỗng Băng Thần bị chính ý nghĩ của mình làm ngẩn người.Hắn không ngờ một kẻ như hắn lại trong một thời gian ngắn có thể coi Nhạc phủ là nhà.
Có lẽ cũng một phần là do cỗ thân thể này và ký ức của tiểu hồ ly hòa trộn nhưng cũng không thể phủ nhận sự tiến bộ về mặt tâm linh trong Băng Thần.Hắn hơi mỉm cười rồi lại nhìn về phía người trung niên chắp tay khẽ nói:
Băng Thần:"Tiền bối là một Tông cấp cao thủ dù ba người này có làm gì thì cũng xin bỏ qua cho ba người này bọn họ còn quá trẻ.Nếu lỡ mạo phạm thì ta đại diện ba kẻ này tạ lỗi tiền bối."
Thương Thu Sơn khí thế trên người bỗng nhiên một lần nữa bộc phát xung quanh mọi người đều nằm bẹp dí trên sàn chỉ có Băng Thần vẫn nhàn nhạt mỉm cười nhìn thấy người trung niên này.Người kia có vẻ muốn động thủ nhưng cô gái đeo sa che mặt bỗng nhiên khẽ chạm nhẹ tay người trung niên lắc đầu.
Cô gái đeo sa tự giới thiệu mình:" Tiểu nữ tên là Thương Nhược Nhược ta vị này thúc thúc hơi nóng nảy xin công tử bỏ qua."
Băng Thần tức ói máu nhưng vẫn cười:"Nào có chúng ta phận vãn bối sao lại dám trách tiền bối,một đời cao thủ là đáng để chúng ta tôn trọng đấy.?
Thương Nhược Nhược cười nói:" Có thật không?"
Nàng nhìn về phía sau Băng Thần lúc này Băng Thần mới ý thức lúc nãy quá khẩn trương lên sau lưng kiếm vĩ đã hiện ra.Theo phép lịch sự hắn vội vàng thu lại cả người khí thế cũng biến mất theo lúc này tòa này lầu các không khí mới thật sự trở lại bình thường.
Băng Thần thở dài nói:"Ta cũng xin cáo biệt để đưa người về mong Thương Nhược Nhược tiểu thư không tính toán với bọn họ."
Nói xong liếc mắt ra hiệu với bốn tên kia thoát nạn đám người này vui mừng đừng hỏi rồi cả đám chỉ một chút đã biến mất khỏi nơi đây để lại Băng Thần.Lúc này Băng Thần mới cảm thấy được mình yên lòng dù sao người ta chướng mắt mấy tên này,hắn cũng chắp tay làm lễ muốn quay đầu rời đi.
Băng Thần:"Tạm biệt Thương tiểu thư và tiền bối mong có ngày gặp lại."
Sau đó quay đầu rời đi nhưng làm hắn bất ngờ là Khương Nhược Nhược lại làm hắn bất ngờ vô cùng khi nghe nàng nói.
Khương Nhược Nhược:"Chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại."
Bước chân của Băng Thần dừng lại rồi lại bước nhanh cái này họa thủy gặp lại cái con khỉ tránh xa ta ra.Khương Nhược Nhược không thể gọi là " hồng nhan họa thủy " bởi nàng đeo xa che mặt ai biết nàng đẹp hay không nhưng đùa giỡn nàng thì mất mạng thật đấy.Ra khỏi Di Hồng Viện liếc trái liếc phải hắn ta mới thấy bốn tên kia đang nấp trong một con hẻm thò đầu ra nhìn hắn.
Nhìn thấy thế hắn thầm nghĩ nhất định phải làm thịt đám này một khoản cho bõ tức và cuối cùng bọn họ thật sự biết được sức ăn chân chính của Băng Thần.Băng Thần mỏi mệt ăn cho bõ tức không biết trong Di hồng viện vẫn có vài người đang bàn luận về mình.
Thương Nhược Nhược cười nói:"Hắn ta vẫn không cho ta biết tên ta đáng sợ như thế sao mà phải nhanh chạy như thế."
Nàng ghé đầu kêu trên lầu nhìn một người trung niên đầu trọc nhẹ nhàng căn dặn:"Tất cả chi phí tu sửa ngươi sẽ không phải chịu trách nhiệm ta sẽ thông báo về tổng bộ hi vọng tất cả những việc làm ăn sau này sẽ được thông thuận."
Người này tiến đến trước mặt cô gái quỳ xuống cảm tạ trong ánh mắt vô cùng kính ngạc của người xong quanh vì mọi người biết lão bản của Di Hồng Viện kể cả hoàng đế cũng không tùy tiện động vào mà bây giờ lại quỳ trước mặt cô gái kia.
Thường Thu Sơn bỗng chen lời hỏi:"Thương Tam có biết tên tiểu tử kia là ai không?"
Đầu trọc trả lời:"Tiểu nhân nếu đoán không lầm thì đó Thần thú hộ quốc của Thanh Vân quốc đã đạt đến võ Hoàng cấp bậc cao thủ mà theo lời đồn thì lúc là vũ Vương trên tay đã có một vài tên vũ Hoàng mất mạng."
Thường Nhược Nhược cười nhìn Thường Thu Sơn nói:"Thường thúc có hứng thú với kẻ này sao?"
Thường Thu sơn hít một hơi trầm tư rồi nói:"Ta có cảm giác lúc nãy nếu tiếp tục ta giết được hắn nhưng rất có thể sẽ trọng thương hoặc mất mạng."
Cô gái kinh ngạc nói:"Nhưng thúc là Tông cấp cao thủ sao lại có chuyện đó?"
Thương Thu Sơn:"Cảm giác của ta sẽ không sai lần đầu tiên ta có cảm giác này chính là kết cục ta sắp chết may mắn được chủ nhân cứu sống."
Thường Nhược Nhược trầm lặng rồi nói:"Thường Tam ta cho ngươi một ngày thu thập tin tức về kẻ này càng cặn kẽ càng tốt."
Sau đó nàng nhìn về hư vô nói:"Ngươi rốt cuộc là thế nào."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.