Thú Tu Thành Thần

Chương 418: Lý thuyết tán gái của Băng Thần




Hoàng Liên Khanh ngạc nhiên nói:
"Làm sao có thể? "
Băng Thần đặt bát xuống thở dài nói:
"Cái miệng của ta đã được anh trai nuôi đến mức đồ ăn không ngon thì không thể nuốt trôi được, mọi người thông cảm ta có sao nói thế thôi."
Hoàng Liên Khanh nhíu mày nói:
"Nhưng đầu bếp này những món này đã thuộc hàng đệ nhất, đệ nhị trong quốc gia rồi ngươi còn không thấy ngon miệng nữa thì khó khăn rồi."
Băng Thần chau mày rồi hỏi:
"Trong nhà có trù phòng không ta tự nấu đồ ăn cho mình."
Hoàng Liên Khanh chỉ về hướng nhà bếp rồi nói:
"Tuy rất ít khi sử dụng nhưng nguyên liệu vẫn khá đầy đủ, nếu ngươi cảm thấy đồ ăn mình làm ngon hơn thì có thể thử, ta cũng rất mong chờ trong nhóm chúng ta có một người nấu ăn ngon."
Nàng ta chỉ cảm thấy thú vị còn ba người kia thì hoàn toàn không cảm thấy có chút niềm tin nào vào trình độ nấu ăn của Băng Thần cả .
Vũ Thu Hằng ghé tai Vũ Thu Tuyết nói:
"Nàng nhìn vào là biết cũng thuộc dạng tiểu thư giống chúng ta thì làm sao nàng biết làm bếp."
Vũ Thu Tuyết nhỏ giọng nói:
"Không có gì là không thể, mấy người chúng ta coi một chút cũng không sao cả, biết đâu lại ăn ngon hơn cả đầu bếp nổi tiếng thật."
Băng Thần thì có hai lý do để vào bếp, thứ nhất hắn muốn thể hiện trước các nàng một chút, thế nên hôm nay hắn sẽ lấy ra 50 % công lực của mình để vừa lòng cái miệng của các nàng.
Còn tại sao lại không phải 100 % công lực thì bởi vì hắn muốn khi mình xuất hiện ở hình dạng nam nhân thì sẽ khiến cho những người này càng phải trầm trồ, đây cũng là bí kịp tán gái đầu tiên của hắn ta.
"Làm màu có tính toán."
Không quả nhảm cũng không được quá lố, đã thế còn luôn phải chừa lại chút bất ngờ lại đằng sau, một nam nhân không thể khiến nữ nhân trầm trồ thì sẽ coi như thất bại, phải phối hợp tất cả nhưng gì tinh túy nhất thì sẽ có thể cưa đổ cả những cô nàng khó chịu nhất .
Còn nguyên nhân thứ hai cũng là nguyên nhân quan trọng nhất lá đồ ăn dở thật, chính hắn nấu chính hắn ăn quen miệng rồi, bây giờ ăn phải những thứ của mấy người đầu bếp khác thua trình thì cảm giác chẳng khác nhai bã kẹo cao su là mấy.
Bây giờ đồ đạc đã bị mất hết tuy nhiên Băng Thần trong thời gian hóa thành nam nhân đã nghiên cứu ra lời nguyền kia còn có một lỗ hổng cực kỳ to lớn, đó chính là nhưng món đó chưa nhận chủ thì sẽ không bị xóa khỏi.
Thế nên dù cho 90 % đồ đạc trong hành trang cùng Vô Hạn Sáng Thế bị biến mất hoàn toàn nhưng Băng Thần vẫn còn lại không ít thứ, ví dụ như Hoàng Kim Trù Phòng chẳng hạn.Nhưng dù có thì bây giờ vẫn chưa phải lúc để hắn sử dụng những thứ này, hắn sẽ chỉ có thể sử dụng khi giải quyết vấn để xuất sứ cho mấy thứ đồ này.
Băng Thần đi vào căn bếp đầy nét cổ điển của văn hóa phương tay thì không khỏi thích thú bởi dụng cụ phòng bép nơi đây cực ít, có lẽ ở đây người ta cũng xài ma pháp vào trong nấu nướng thể nên không cần một ít thứ.
Riêng hắn ta thì trình độ nấu ăn đã hoàn toàn ở một đỉnh cao khác, thế nên dù chỉ có hai bàn tay không hắn vẫn dư sức làm bếp, cười vui vẻ một tiếng trong miệng lẩm nhẩm giai điệu của một bài hát mà mình yêu thích Băng Thần bắt đầu ra tay.
Không có hình dạng bán yêu hay mười một cái tay nhưng hai bàn tay của Băng Thần thì đã quá đủ, mấy cô nàng kia nhìn thấy bàn tay của Băng Thần như ảo ảnh kia cắt thái thì hỏi:
"Làm sao ngươi làm được vậy Thần Băng?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Mọi thứ cực dễ đối với người đã luyện đủ lâu, với lại nấu ăn cũng như tu ma pháp vậy, các ngươi phải có thiên phú thật cao mới được, với lại các nhìn ta làm nhanh vầy thôi chứ thực ra trình độ còn không bằng một phần mười anh trai ta."
Đợi một lát thì hắn ta bày một đống món ăn thơm nghi ngút đặt lên bàn, Hoàng Tụ vốn đã ăn rất no nhưng khi đối mặt với dụ hoặc to lớn thì ánh mắt nàng vẫn thẳng tắp. Băng Thần khẽ nhấc lên lông mày nói:
"Các ngươi thử một chút liền sẽ hiểu vì sao ta chê đồ ăn kia dở ngay thôi. "
Hoàng Tụ mỉm cười nói:
"Đều là tỷ muội với nhau thế thì ta không khách khí."
Nhưng khi nàng vừa định ăn thì thấy một người nam nhân trung niên đi vào, không ai khác đây chính là đầu bếp của bọn họ.
Hoàng Tụ trợn mắt hỏi:
"Hoàng thúc sao ngươi lại vào đây?"
Người kia mỉm cười nói:
"Ta chỉ muốn chờ thu đồ thôi nhưng thấy mùi thơm từ nhà bay ra thì ta không kiếm chế nổi nên mới vào xem."
Người tên Hoàng kia ánh mắt nhìn thẳng vào mấy đĩa đồ ăn không thể dời mắt, hắn nhìn Băng Thần rồi hỏi:
"Vị tiểu thư kia có thể cho ta nếm thử một chút được không?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ngươi cứ tự nhiên, đồ ăn ta làm còn nhiều lắm."
Hoàng Kim Liên mỉm cười nói:
"Thần Băng muội ấy nói đồ ăn của thúc dở quá nàng không thể ăn được thế nên mới vào bếp đấy."
Người lúc này đã gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, cảm giác cực kỳ độc đáo lập tức kích thích hắn ta, hơi dai dai lại có chút giòn giòn nhưng khi cắn đứt thì lập tức tan ra, cố cảm giác như từng sợi tơ thịt chảy qua lưỡi của hắn ta vậy.
Hoàng Kim Liên cười hỏi:
"Thế nào rồi Hoang thúc."
Người tên hoàng hoàn toàn không nghe mà quay về phía Băng Thần hỏi:
"Thái Băng tiểu thư thứ lỗi cho ta đường đột nhưng có thể cho ta biết ai dạy ngươi nấu ăn được hay không?"
Thái Băng mỉm cười nói:
"Đây là do anh trai ta dạy cho ta một chút da lông, so với hắn thì còn kém rất nhiều."
Người tên Hoàng kia vẫn có truy hỏi:
"Thế sư thừa của đại ca cô nương ở đâu có thể nói cho ta biết được không?"
Băng Thần lắc đầu nói:
"Không được bởi vì thực sự thì đại ca ta tự học thành tài chứ không có sư phụ."
Người tên Hoàng đật mình thốt lên:
"Sao có thể?"
Băng Thần mỉm cười đầy tự hào nói:
"Anh trai ta những thứ khác quá tuyệt không cần nói mà riêng về làm bếp cũng rất thần kỳ, hai tuổi huynh ánh đã bắt đầu quan tâm đến trù nghệ, ba tuổi hơn đã phân biệt được cực kì nhiều những thứ đồ ăn đã dạng.
Nhờ đó hắn làm ra đồ ăn cũng ngon hẳn, bốn tuổi thì hắn ta đã chế biến xong gần 100 loại món ăn khác nhau, năng nay mười bảy tuổi nhưng huynh ấy đã tự tin trù nghệ của mình không có đối thủ.
Nhưng huynh ấy chuyên tâm vào võ đạo sau đó thì không thấy học tập thêm về trù nghệ nữa , nhưng rất nhiều người gọi huynh ấy là Thần Trù bởi những món ăn không chỉ ngon mà còn tốt cho việc tăng tiến tu vi.
Hoàng Kim Liên nhìn xuống đống đồ ăn trên bàn thì nghi ngờ hỏi:
"Chúng cũng thế ư?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Tất nhiên "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.